Biên tập: Maris
Chỉnh sửa: Hiểu Mịch┃Đọc kiểm: Chun
«Chương 032»
«Trạng thái: Đang yêu»
"(Chương trình thực tế) Lúc đó sao cậu biết Tang Hiến thích cậu?"
Ấy thế mà Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc lại là nhóm đầu tiên đến căn phòng chứa manh mối thứ hai.
Trong mắt Nhiễm Thuật, địa hình mê cung vốn phức tạp, chỉ có thể dựa vào một mình Tùy Hầu Ngọc để hoàn thành nên hơi mất thời gian. Bọn họ có thể vượt qua một cách thuận lợi đã khó khăn lắm rồi, không ngờ các đội khác còn chậm hơn cả bọn họ.
Có điều, nếu là người đến đầu tiên thì bọn họ cũng là đội đầu tiên bắt đầu tìm kiếm manh mối, như vậy mới có thể dẫn trước.
Hai người tìm kiếm trong kho hàng bỏ hoang âm u, bên trong cơ man nào là thúng. Lúc Nhiễm Thuật đang cố gắng tìm kiếm, cậu nghe thấy có người gõ vào thùng, hơn nữa tiếng gõ rõ ràng từ trong phát ra.
Phải nói rằng, dưới hoàn cảnh âm u và khủng khiếp như thế này, tiếng động đột nhiên xuất hiện ít nhiều gì cũng khiến con người ta sợ đến phát hoảng.
Âm thanh này vang lên từ khoảng cách rất gần, dường như nó đang báo trước sẽ có thứ gì đó từ trong thùng lao ra bắt bọn họ.
Động tác của Nhiễm Thuật khựng lại: "A... Đủ rồi mà..."
Tim không chịu nổi mất.
Tùy Hầu Ngọc cũng im lặng lắng nghe, nghe thấy tiết tấu gõ ra thì âm thầm ghi nhớ. Sau đó cậu đi qua, định cạy mở cái thùng.
Thử xong mới nhận rằng thùng được khóa lại bằng mật mã, Tùy Hầu Ngọc thử dựa theo tiếng gõ để mở khóa, tiếc là không phải.
Bọn họ lại tiếp tục tìm kiếm trong kho hàng, cuối cùng cũng tìm thấy dòng chữ viết bằng sơn trong góc.
Tùy Hầu Ngọc đọc đề rồi phân tích, tiếp đó hướng dẫn Nhiễm Thuật bước đi.
Nhiễm Thuật nghe theo lời Tùy Hầu Ngọc chỉ huy, tiến về bên trái ba bước, đi về bên phải năm bước, cuối cùng thì dừng lại cạnh một cái thùng, đẩy nó ra, nhìn thấy gợi ý tiếp theo.
Cứ lặp lại mấy lần như vậy, đáp án của đề cuối cùng chính là tiết tấu gõ, rốt cuộc họ cũng tìm được đáp án cho mật mã mở khóa.
Lần này quay lại để mở khóa, NPC bên trong diễn vẻ thoi thóp, đưa cho bọn họ một cục giấy: "Các cậu... nhất định... phải đi ra ngoài..."
Sau đó ngất đi.
Nhiễm Thuật vừa xoa eo vừa nhìn NPC, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỹ năng diễn xuất của... cậu... có tiến bộ..."
NPC đã nằm đâu vào đấy rồi lại vì bật cười mà thành công cốc.
Nhiễm Thuật chỉ vào NPC rồi nói với Tùy Hầu Ngọc: "Ngọc Ca, cậu nhìn cậu ta kìa, cậu ta cười rồi."
"Cậu đừng trêu người ta nữa." Tùy Hầu Ngọc cầm manh mối lên nhìn: "Trước đó chúng ta lấy được gợi ý là thời gian biểu, hẳn là quy luật sinh hoạt của gián điệp, kiểu họ phải đến một chỗ nào đó tại thời gian nhất định mới có thể duy trì cơ quan trên hòn đảo này. Manh mối lần này chính là thời gian địa điểm cụ thể."
Hiếm lắm mới thấy Nhiễm Thuật nghe hiểu: "Nói cách khác chỉ cần chúng ta giải ra địa điểm và thời gian là có thể bắt được gián điệp. Nếu đến lúc đó mà gián điệp chưa tới thì cơ quan trên hòn đảo này cũng sẽ sụp đổ."
"Không sai." Tùy Hầu Ngọc vẫn đang nghiêm túc quan sát và phân tích địa điểm.
"Nói gì thì nói lần này tớ phải đoạt được một cái huân chương." Nói xong, Nhiễm Thuật càng nỗ lực tìm kiếm các manh mối khác.
Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn vị trí của Nhiễm Thuật, lục tìm trong thùng đựng hàng cây bút lúc cậu NPC kia viết giấy, rồi bắt chước nét chữ của cậu ta vẽ vời một vài thứ lên.
Tiếp theo, cậu giấu bút vào trong túi NPC xong, bấy giờ mới tiếp tục tìm kiếm với Nhiễm Thuật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!