Pháo đài thứ nhất của Ngân Bắc Đầu nằm ở tinh cầu Alpha, hình dạng pháo đài giống như toà pháo đài ở tinh cầu Beta.
Vẫn là toà thành kiến trúc màu đen được cấu tạo từ hợp kim, tầng ngoài cùng là tường thành, bên trong là các toà kiến trúc cao thấp đan xen nhau được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, bởi vì tinh cầu Alpha hàng năm bị bao quanh bởi sương giá, cho nên bên ngoài luôn bị bảo phủ một lớp tuyết dày.
Đỉnh tháp đâm thẳng qua những đám mây, những bức tường bằng kim loại nằm thấp ở phía dưới, nhìn nó như một người khổng lồ với thân mình sắt thép, đang ngồi ở phía vòm trời, khi đứng gần nhìn lên liền cảm thấy vô cùng áp bách.
Bên trong pháo đài được chia cắt thành các khi vực khác nhau.
Hai ngày trước, nhóm tân binh đến từ trường quân đội Kaios được xếp vào khu ký túc xá ——
"Mẹ nó, tớ thấy huấn luyện viên ngu ngốc kia thực sự muốn dồn cậu vào chỗ chết."
Máy sưởi trong phòng ký túc xá được mở đến mức lớn nhất.
Đường Trấn nôn nóng mà đi qua đi lại, cái miệng nhịn không được mà mắng chửi.
"Nhóm tinh cốt của chúng ta căn bản là không đủ để hắn hành hạ đúng không? Làm gì có Tàn tinh nhân nào chịu đựng được cái băng giá ở đây cơ chứ!?"
Khương Kiến Minh nằm dựa trên giường, cả người được bao bọc bởi một lớp chăn dày, cậu nhắm mắt nằm nghiêng, sợi tóc vụn vặt tán loạn ở tên gối, cả người trắng bạch như một tờ giấy trắng.
Cậu không ngủ, lúc này nhẹ mở miệng, giọng nói còn rất tuỳ tiện:
"Được rồi, Đường thiếu, đừng nháo nữa......! Không có chuyện gì đâu."
Bối Mạn Nhi ngồi ở mép giường dịch góc chăn cho cậu, đau lòng mà nhẹ nhàng nói:
"Bạn học Khương, cậu cảm thấy thế nào rồi? Còn lạnh nữa không?"
Tràng xung đột ngoài pháo đài cuối cùng chấm dứt khi Khương Kiến Minh lấy điều lệnh đặc cấp ra.
Sau khi kiểm tra độ thật giả của cái chip, Trung giáo Hoắc Lâm chỉ có thể nén giân, giả làm người câm ăn hoàng liên để Khương Kiến Minh đi vào pháo đài.
Cậu thì hay rồi, khi đi theo đám tân binh đi vào pháo đài, vừa từ cơ giáp bước xuống, mới đi được hai bước liền không tiếng động ngã xuống, thiếu chút nữa doạ chết Đường Trấn và Bối Mạn Nhi.
"Thật sự không có việc gì, tôi ngất là do trực tiếp dùng cơ giáp nhảy vọt lại đây, tác dụng phụ vẫn còn chưa lui hết, nghỉ một ngày thì tốt rồi," Khương Kiến Minh lắc lắc đầu, dịu dàng nói,
"Bối tiểu thư, cảm ơn cô."
Bối Mạn Nhi ngẩng đầu cười với cậu:
"Đều đã đến cái địa phương quỷ quái này rồi còn tiểu thư gì nữa......! Bạn học Khương cứ gọi mình là Mạn Nhi được rồi."
Cô có diện mạo vô cùng đáng yêu, là kiểu vừa thấy liền biết là đại tiểu thư quý tộc thích hợp mặc những bộ váy dài rườm ra ngồi ở trong hội hoa viên để thẩm trà, bây giờ cô ấy lại cắt một kiểu tóc ngắn trong vô cùng cá tính và khoẻ khắn, trên người là bộ quân trang trắng đen làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô ấy.
Thời điểm còn học ở trường quân đội, mọi người đều biết cô vô cùng yêu thích Đường Trấn, không nghĩ tới tốt nghiệp rồi cũng vô cùng bất khuất, thật sự đuổi theo Đường Trấn tới Viễn Tinh Tế tòng quân.
Trước kia Đường Trấn luôn phớt lờ cô, nhưng sau mấy ngày ngây người tại Viễn Tinh Tế, dường như mối quan hệ của 2 người được kéo gần lại không ít.
Nhưng hiện tại, người mà Bối tiểu thư càng quan tâm hơn không phải là Đường thiếu.
"Bạn học Khương, trước khi cậu tới đây đã ăn gì chưa?" Cô rất cẩn thận mà nâng người Khương Kiến Minh dậy,
"Buổi sáng hôm nay có canh nóng, tôi có mang tới cho cậu. Cậu ngồi dậy uống một chút lót dạ......! Nào, uống chậm một chút."
Khương Kiến Minh còn chưa kịp phản ứng, đã bị đỡ ngồi dựa vào trên đầu giường, ở phía sau thắt lưng còn được kê một cái gối mềm.
Bối Mạn Nhi nhanh chóng lấy hộp cơm cách nhiệt từ trong túi ra, một loạt động tác vô cùng trôi chảy.
Cô từ trong bộ đồ ăn lấy ra một cái muông, cười nói: Đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!