Chương 12: Pháo Đài 1

Nửa giờ sau, tại tinh cầu Alpha, pháo đài thứ nhất của Ngân Bắc Đẩu đã ở phía trước.

Trên mặt đất đều là những tảng băng, trơ trụi không có một loại thực vật nào.

Những tân binh từ các học viện quân sự lớn của đế quốc vừa hoàn thành bài điều khiển cơ giáp tập thể dục buổi sáng, đứng thành một hàng ngay ngắn trong bầu không khí lạnh giá.

Khoang điều khiển của cơ giáp Kích điện màu đen được mở ra, một thanh niên trẻ tuổi mặc quân phục Ngân Bắc Đẩu đứng ở bên dưới, rất nhiều người trong số họ vẫn còn thở gấp, mồ hôi nhễ nhãi tí tách rơi xuống.

Những người này đều là những học viên tốt nghiệp tại các trường có tiếng ở đế quốc, đồng thời là những người thông qua cuộc tuyển chọn của Ngân Bắc Đẩu.

Những quân nhân trẻ tuổi này thoả mãn niềm mơ ước được giao phó thân mình cho tinh cầu xa xôi, nhưng trước khi họ kịp thực hiện ước mơ kiến công lập nghiệp này, thì cuộc huấn luyện ma quỷ trong pháo đài đã giáng cho họ một đòn.

Điều đơn giản nhất là bài tập thể dục buổi sáng vừa kết thúc này: chạy việt dã một tiếng đồng hồ, chỉ cần tụt lại phía sau chừng 15 phút —— từ giờ đến một năm sau, đây sẽ thành khoá học phải lặp đi lặp lại của họ trong vòng......! một năm.

Kế tiếp, theo lý bọn họ phải xếp hàng để điểm danh rồi nghe trưởng quan dạy bảo, sau đó cả đội sẽ trở về pháo đài, rồi đi lĩnh bữa sáng của hôm nay.

Nhưng mà giờ phút này, cả đội ngũ chỉnh tề không có ai nói ra lời.

Bao gồm cả quan chỉ huy đứng ở phía trước, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về một phía, nhìn bóng người đang vững vàng tiến đến, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.

Cơ giáp trắng như tuyết dừng lại trên tuyết cách đó vài bước, gió mạnh từ tinh cầu thổi bay mái tóc màu đen của thanh niên, Khương Kiến Minh biểu tình bình tĩnh, từng bước đi tới hướng đội ngũ.

Trên người cậu khoác một chiếc áo dài màu đen dày để chống lạnh, cổ áo che nửa cằm, tay phải đeo găng đang đè lên cổ áo đang tung bay trong gió, so sánh với một đám tân binh mồ hôi đầm đìa, quả thực tao nhã đến kỳ cục.

Khương Kiến Minh ngay cả ở trong trường quân đội Kaios cũng vô cùng điệu thấp, cho dù tìm kiếm khắp Tinh Thành Aslan thậm chí toàn đế quốc cũng không tìm được người này.

Hơn nửa ngày mới có người cùng trường nhận ra: "Kia......! Kia không phải là người của Lục viện chúng ta sao!? Gọi là cái gì Khương ấy nhỉ......"

Một Tân nhân loại đứng bên cạnh Đường Trấn thúc một cái: "Đường thiếu? Kia có phải là bạn cùng phòng của cậu không?"

Đường Trấn ngơ ngác nói: "Phục, lợi hại nha Tiểu Khương.

Thật đúng là vào được......"

Bối Mạn Nhi đứng ở bên cạnh hắn, mờ mịt nói: "Trời ạ, nơi này chính là tinh cầu Alpha, cái khí hậu này, rồi mật độ tinh thể dày đặc như này......! Bạn học Khương, cậu ấy, cậu ấy thực sự không sao chứ?"

Người dẫn đội là một Trung tá, có một đôi mắt hình tam giác, mũi nhọn như chim ưng, sau khi thoát khỏi sự kinh ngạc, trên mặt chỉ còn lại sự âm trầm, vừa nhìn liền biết không phải người dễ đối phó.

Khương Kiến Minh đi thẳng một đường đến trước mặt trưởng quan, bỗng chốc đứng thẳng, chào theo kiểu thông dụng của đế quốc.

"Khương Kiến Minh khoa Lục viện, là sinh viên tốt nghiệp khoá thứ 49 của trường quân đội Kaios, báo danh nhập đội."

Trung giáo liếc mắt nhìn chằm chằm cậu một cái, mở miệng hỏi: "Đang làm gì?"

Khương Kiến Minh rũ mắt xuống: "Nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, lâm thời gia nhập Ngân Bắc Đẩu ở Viễn tinh tế, trên đường tới đây gặp chút sự cố ngoài ý muốn nên bị trì hoãn một ngày, tôi rất xin lỗi."

"Báo cáo trưởng quan Hoắc Lâm!"

Bỗng nhiên, một người trong đội bước ra khỏi hàng, cao giọng hô một câu: "Người bạn học này em quen biết, là một Tàn tinh nhân, thuộc đội hậu cần của Lục viện, báo cáo xong!"

Ác ý trong những lời này quá rõ ràng, Đường Trấn tức giận quay đầu lại, người nói chuyện quả nhiên là con nhím "khét tiếng" ở trường quân đội Kaios, thấy cậu nhìn lại còn híp mắt cười khiêu khích một cái.

Mí mắt trung tá Hoắc Lâm giật giật mấy cái, mở miệng nói: "Tàn tinh nhân?"

Khương Kiến Minh cau mày, cậu mẫn cảm thấy được trọng giọng nói của vị trưởng quan này toát ra một ý không tốt.

Cậu tiến lên nửa bước, trầm giọng nói: "Trưởng quan, tôi......"

Hoắc Lâm trầm mặt, không chút khách khí mà đánh gãy lời cậu: "Cởi bao tay tôi xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!