Chương 4: (Vô Đề)

19

Mặc kệ hắn.

Ta tiếp tục lao về phía luồng ánh sáng trắng.

Nhưng mỗi lần ta sắp lao đến trước luồng ánh sáng trắng thì nó lại biến mất.

Vài giây sau, nó mới lại xuất hiện ở cách ta vài mét.

Sau vài lần như vậy, ta mệt đến nỗi không chạy nổi nữa.

Đây không phải là trêu ngươi ta sao?

Ai mà ngờ được điều kiện xuất hiện của luồng ánh sáng trắng lại phải là ngoài ý muốn, chứ không phải do con người tự tìm đến cái chết?

Nghĩ như vậy, ta chẳng phải đã chịu khổ về thể xác một cách vô ích trong suốt thời gian qua sao!

Mà bây giờ, ta thật không dễ dàng mới đợi được nó.

Nó lại giống như củ cà rốt treo trước mặt con lừa, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.

Ta càng nghĩ càng buồn bực…

Thấy nhất thời không thể quay về, ta đành phải nhìn về phía xa.

Phó Cảnh Nguyên lo lắng gọi vài tiếng, lập tức nói với Tô Ngọc Nghiên:

"A Ngọc, mau bảo người đi tìm ngự y đến đây!"

Ánh mắt Tô Ngọc Nghiên lóe lên.

Mà hoàng đế đã nghe thấy.

Ngài ấy không hiểu hỏi: "Ngự y nào, lần xuất hành này của trẫm, trẫm không mang theo ngự y."

"Chính là ngự y mà phụ hoàng ban cho A Ngọc."

"Trẫm khi nào ban ngự y cho A Ngọc?"

Phó Cảnh Nguyên ngẩn ra một chút.

Tô Ngọc Nghiên vội vàng giải thích: "Là muội không nói rõ với Cảnh Nguyên, người đó đúng là đã tham gia tuyển chọn ngự y, chỉ là sau đó không trúng tuyển."

"Cái gì?" Phó Cảnh Nguyên trợn tròn mắt, buột miệng thốt ra: "Vậy mà mỗi lần hắn bắt mạch cho Tiêu Tiêu đều thề thốt đàng hoàng?"

"Hắn, hắn có tài thật." Tô Ngọc Nghiên cắn răng nói.

Khoảnh khắc đó, biểu cảm của Phó Cảnh Nguyên gần như ngũ sắc lộn xộn.

Tô Ngọc Nghiên vội vàng chuyển chủ đề: "Hay là tìm người đến xem trước đã."

20

Lúc này, bên ngoài tiểu viện.

Tiểu Linh giống như một con gà mái bảo vệ con, nhất quyết không cho Phó Cảnh Nguyên và Tô Ngọc Nghiên vào.

Sắc mặt Phó Cảnh Nguyên rất khó coi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!