Chương 2: (Vô Đề)

7

Sức khỏe của ta vẫn chưa hồi phục nên đồ ăn cũng đơn giản.

Lúc này, đồ ăn do bếp làm đã được mang đến.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trên bàn, người nọ có chút lúng túng.

"Vương gia, Vương phi, mấy món cháo loãng và đồ ăn nhẹ này để ở đâu ạ?"

Ta còn chưa kịp nói gì, Tô Ngọc Nghiên đã chỉ vào cuối bàn.

"Đặt ở đó cho muội muội đi, đi đi về về cũng mệt lắm."

Người nọ đổ mồ hôi nhìn sắc mặt Phó Cảnh Nguyên.

Thấy hắn không phản đối, liền vội vàng đặt cháo và đồ ăn nhẹ xuống, rồi cúi đầu chuồn đi.

Không lâu sau, đồ ăn của Phó Cảnh Nguyên cũng được mang lên đầy đủ, toàn là sơn hào hải vị.

Sức khỏe của ta vốn chưa hồi phục hẳn, ngửi thấy mùi dầu mỡ, dạ dày lại cuộn trào.

Nhưng Tô Ngọc Nghiên lại múc một bát canh sườn hầm với lớp mỡ vàng óng, đi qua chiếc bàn dài, từng bước đến trước mặt ta.

"Muội muội, chuyện lần trước là do ngươi hiểu lầm nhưng ta không ngờ ngươi lại tìm đến cái chết, trong lòng cũng có chút áy náy."

Nàng ta mang theo vẻ mặt vừa thương cảm vừa cao ngạo.

"Ngươi cũng biết, ta ở bên ngoài biên ải nhiều năm, không giống những nữ tử khuê các, không có nhiều thủ đoạn quanh co lòng vòng.

"Hôm nay Cảnh Nguyên làm chứng, ta muốn nói rõ ràng chuyện này, hy vọng sau này ngươi đừng hiểu lầm ta nữa, ta thật sự không có hứng thú tranh giành gì với ngươi.

"Nếu muội muội nể mặt, hãy uống bát canh này."

Nàng ta vừa dứt lời, ta không kìm được mà nôn khan một tiếng.

Không khí có chút ngượng ngùng.

Tô Ngọc Nghiên đỏ hoe mắt, vẻ mặt như chịu nhục nhã vô cùng.

"Muội muội, ta biết ngươi ghét ta nhưng cũng không cần phải làm nhục ta như vậy chứ?"

Giọng nàng vẫn trong trẻo như trước, chỉ mang theo vài phần run rẩy, ta đoán rằng Phó Cảnh Nguyên nghe mà tim cũng ngừng đập, hắn vội vàng bước đến trước mặt nàng ta, giật lấy bát sứ.

Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bóp chặt cằm ta, không nói một lời đổ canh vào miệng ta.

8

Ta ho sặc sụa.

Tiểu Linh vừa vỗ lưng cho ta, vừa nghiến răng trừng mắt nhìn hai người.

"Vương gia, sao người có thể thiên vị người ngoài như vậy? Rõ ràng Vương phi mới là thê tử của người!"

"Chính vì nàng là thê tử của bản vương nên mới càng không được phép vô lễ như vậy!

"A Ngọc vì giang sơn xã tắc, đã chịu biết bao tủi nhục, bản vương tuyệt đối không cho phép A Ngọc sau khi trở về từ Địch quốc lại còn phải chịu nhục trước mặt Lâu Tiêu!"

Ta nhịn đau, ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Nguyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!