Chương 1: (Vô Đề)

1

Phó Cảnh Nguyên buông hai câu nặng nề, không thèm quay đầu lại đã bỏ đi.

Ta nằm trên giường, nghe rõ bên ngoài có tiếng nói trong trẻo, quen thuộc của một nữ tử vang lên.

"Nàng ấy không sao chứ? Có cần ta vào giải thích không?"

Phó Cảnh Nguyên lạnh lùng lắc đầu.

Tô Ngọc Nghiên bất lực thở dài.

"Kiểu nữ tử như nàng ta, ở hậu trạch lâu rồi, trong đầu chỉ còn lại chuyện tranh sủng, đến cả nhảy hồ cũng nghĩ ra được. Làm sao mới khiến nàng ta hiểu được, ta đã trải qua bao năm gió tuyết biên ải, khói mù sa mạc, sớm đã lãnh đạm như cúc, chẳng còn hứng thú gì với tình yêu nữa."

"A Ngọc…"

Giọng Phó Cảnh Nguyên hơi run, dường như không chịu nổi khi nghe câu cuối cùng.

Tiểu Linh bên cạnh đang thổi thuốc đã sắc cuối cùng không nhịn được nữa, đột nhiên ném bát, xông ra cửa.

"Ngươi còn dám nói mình lãnh đạm như cúc, ai mà không biết ngươi giả vờ trà xanh chứ? Chẳng hạn như tối qua nói nhà dột, nhất quyết bắt gã sai vặt gọi Vương gia đến sửa.

"Sao, ngươi không có tiền thuê thợ mộc, hay là Vương gia đã thành tinh? Chỉ cần ngài ấy đứng ở đó thì nhà sẽ không dột nữa?

"Dáng vẻ thì xinh đẹp mà làm toàn chuyện xấu xa, ta thấy ngươi mới là cái nhà dột đó!"

"Tiểu Linh…" Ta cố gắng ngồi dậy: "Đừng nói nữa, về phòng đi."

Nhưng Tiểu Linh còn chưa kịp đi, Phó Cảnh Nguyên đã tát nàng ấy một cái.

Tô Ngọc Nghiên dường như muốn ngăn cản hắn.

"Cảnh Nguyên, đừng kích động, muội muội vừa từ cõi chết trở về đã phải ăn nhiều đau khổ, sao chúng ta có thể so đo với nàng ấy?"

"A Ngọc…"

Giọng Phó Cảnh Nguyên đầy đau lòng. Hắn không thể chịu đựng được nữa, hét vào phòng ta:

"Lâu Tiêu! Quản chặt người của ngươi lại, nếu còn có lần sau, ta sẽ cắt lưỡi nàng ta!"

2

Một lúc lâu sau, Tiểu Linh nhổ về phía bóng lưng của hắn một tiếng "Phi", rồi quay lại phòng ta.

"Lần sau đừng kích động như vậy nữa, nhất là khi ta không thể bảo vệ ngươi." Ta yếu ớt nói.

Tiểu Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng ta biết, nàng ấy căn bản không để bụng.

Từ khi ta xuyên vào thế giới này, Tiểu Linh vẫn luôn ở bên cạnh ta.

Ta tính tình nhu mì, nàng ấy sợ ta chịu thiệt, mới dần dần dưỡng thành tính tình cay nghiệt như hiện tại.

Trước kia Phó Cảnh Nguyên yêu ai yêu cả đường đi, vì ta mà thiên vị nàng.

Chỉ là hiện tại…

Thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!