Chương 15: Đi săn

Dịch: LinhMuội

***

"Đúng! Chính là cái loài chó đó. Hắn cùng với Sói Hoang thông đồng làm bậy, bọn hắn không có hành động, mà là đang tra hỏi đồng đội. Bằng mọi giá bọn hắn phải tra ra người bí mật. Ngoại trừ ta, Nhện, Chim Sẻ trốn ra được bên ngoài, người khác đều bị bọn hắn đánh cho tàn phế.

Bọn hắn nói, thà rằng không có đồng đội, cũng không thể để cho người bí mật được tồn tại!

"Chồn Hôi vừa khóc vừa nói, ủy khuất vô cùng. Thanh âm nghẹn ngào, còn thuận tiện thả một cái cái rắm. Gấu Trúc Nhỏ trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói:"Các ngươi bị ngu à, vừa nhìn qua liền Chó Sục cùng Sói Hoang chính là người bí mật.

Bọn hắn làm cách này chính là để tranh thủ mà tiêu diệt địch đó a.

"Chúng Sinh Tồn Giả nghe xong, mắt đều đều sáng lên. Đúng vậy! Thực là sáo lộ⁽*⁾! Chồn Hôi khóc, nói:"Nếu ngươi không nói gì, thì không cần biết là ngươi có phải là người bí mật hay không, đều trực tiếp bị đánh cho thành phế vật.

"Sở Ca nghe đến đó, liền nghĩ ngay Chó Sục chính là người bí mật. Đối với hắn mà nói, đây cũng không phải là tin tức tốt. Dù sao hắn cũng là người bí mật. Hắn chú ý tới biểu cảm của các Sinh Tồn Giả khác, ngoại trừ Gấu Trúc thì các Sinh Tồn Giả khác rất hưng phấn."Xem ra gia hỏa này thật sự là người bí mật.

"Sở Ca chằm chằm vào Gấu Trúc Nhỏ, hắn thật sự là diễn rất sâu. Dê Trắng mở miệng nói:"Nói như vậy, người bí mật cũng không biết đối phương sao?

"Tên Dê Trắng này mặc dù ít nói nhưng lời nói đi vào trọng điểm"Chúng có nên tin hắn không?

"Gấu Nâu trốn ở sau lưng Sở Ca, nhỏ giọng hỏi. Mùi tanh tưởi trên người Chồn Hôi làm cho nàng buồn nôn, nàng vừa nhìn thấy hắn đều ghét bỏ. Sở Ca lắc đầu, nói:"Mặc kệ tin hay không, cũng không thể ở cùng hắn. Trên người hắn mùi khó chịu, lại cản trở khứu giác chả chúng ta.

Với lại, chẳng may hắn làm bại lộ hành tung của chúng ta thì sao.

"Chúng Sinh Tồn Giả nghe xong, đều cảm thấy có đạo lý. Chồn Hôi đang muốn cầu xin thì bỗng dưng Sở Ca nói:"Trốn! "

Động vật có trực giác có thể cảm giác nguy hiểm rất nhạy bén. Sở Ca sau khi đạt Tốc Độ Liệp Báo không chỉ tăng về mặt tốc độ mà còn tăng về mặt thị lực rất nhiều(Tốc độ nhanh phải cộng với mắt tinh mới dễ dàng chuyển).

Hắn đã thấy sau lưng Chồn Hôi có một đôi mắt màu xanh lá cây lấp ló ở trong bụi cỏ.

Địch nhân!

Hắn quay người bỏ chạy, các Sinh Tồn Giả khác cũng lập tức quay người, vung chân bỏ chạy.

A...——

Gấu Trúc Nhỏ kêu thảm một tiếng, chỉ thấy Cua kẹp lấy cái mông của hắn quá giang nhờ.

Chồn Hôi cũng trực tiếp đánh rắm, sau đó đuổi theo sau.

Trong bụi cỏ phát ra một tiếng kêu rên, ngay sau đó, một con Sói Xám lao ra, nó càng không ngừng hất đầu, hắt xì, trông buồn nôn cực kỳ.

Sở Ca lao ra thao trường, chạy đến một chỗ trên quảng trường, xen lẫn vào trong đám người.

Gấu Nâu theo sát phía sau.

"Lão đại! Ngươi......"

Gấu Trúc Nhỏ trừng to mắt, hắn do dự một chút, nhưng rồi vẫn đi qua.

Trong cái hình dạng này nhìn hắn vô cùng bẩn thỉu. Không nhìn kỹ cũng chỉ thấy nó giống như một con chó béo mà thôi, có lẽ sẽ không ai chú ý tới hắn.

Gấu Trúc lớn thì rất chất phác, còn Gấu Trúc nhỏ cũng rất đáng yêu. Thế nhưng trên người hắn lại toàn là bùn, dưới bóng đêm lại càng không đáng yêu chút nào.

Đám dân thành thị ở ven đường nhao nhao né tránh, trong miệng còn mắng hắn. Nghe được những lời này Gấu Trúc Nhỏ biệt khuất vô cùng.

"Mụ mụ, trên mông con chó kia có Cua."

Một cô bé nắm lấy tay mẹ, chỉ chỉ vào Gấu Trúc nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!