***
Dịch và biên: LinhMuội
"Ngày gần đây, trong vườn bách thú của thành phố chúng ta đã sảy ra một trận rối loạn. Cụ thể là một con heo rừng nhỏ lao ra khỏi hàng rào và đấu đá lung tung, gây thương tích cho sáu vị du khách, may là không có trẻ em bị thương.
Nhưng có một việc đáng chú ý hơn chính là con heo rừng nhỏ vậy mà xông vào trong khu sinh hoạt của mãnh hổ, sau đó gây thương tích cho hai con hổ trưởng thành, trường hợp này hết sức hiếm lạ.
May mắn rằng sau khi được các nhân viên y tế ra sức cứu trợ, hai con hổ đã thoát khỏi cơn nguy kịch..."
Nghe xong tin tức trên TV, Sở Ca đang nằm phơi thây ghế salon cũng phải cảm thấy cạn lời.
Tin tức rẻ tiền.
Có nhất thiết phải chém gió đến mức độ này không?
Một con heo rừng nhỏ có thể gây thương tích cho hai con hổ trưởng thành?
Vườn bách thú của các người đã thê thảm đến mức độ nào rồi mới có thể tung ra loại tin tức lừa người này?
Sở Ca co ro người lại, chôn mình thật sâu vào trong ghế salon.
Hắn tên là Sở Ca, năm nay mười tám tuổi, đang học cấp ba, bề ngoài thanh tú, mặc dù không đẹp trai được như Sơn Tùng, nhưng khuôn mặt cũng được coi là dễ nhìn, người khác lần đầu tiên nhìn vào đều sẽ cảm thấy rất thân thiện.
Và bây giờ thì hắn đang nghỉ ở nhà dưỡng bệnh.
Hiện tại mới đến ba giờ chiều, cha mẹ còn còn chưa đi làm về.
Toàn thân trên dưới đều mệt mỏi, hắn chỉ có thể nằm trên ghế salon xem TV.
Còn điện thoại thì phải chờ tới cuối tuần cha mẹ hắn mới cho phép dùng, dù sao năm nay cũng là năm cuối cấp, hắn đang phải đối mặt với bước đi quan trọng nhất trong cuộc đời người học sinh, cho nên cha mẹ và thầy cô đều quản lý rất nghiêm.
- Haizz... người khác trọng sinh thì tinh thần phấn chấn, thoả sức thực hiện mơ ước. Tại sao đến lượt mình trọng sinh thì lại bị cảm?
Do không quen khí hậu chỗ ở mới sao?
Sở Ca tự lẩm bẩm, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Hắn vừa mới trọng sinh không được bao lâu.
Từ một tên thanh niên già dặn hơn ba mươi tuổi trọng sinh về thời học cấp ba. Nhớ rõ lúc ấy hắn bị bạn ngồi cùng bàn gọi dậy, tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, hắn bị hoàn cảnh xung quanh doạ cho phát sợ.
Lớp học, giáo viên.
Xung quanh đều là khuôn mặt non nớt của đám học sinh.
Mọi thứ với hắn đều lạ lẫm mà quen thuộc.
Không đợi cho Sở Ca kịp cao hứng, bất chợt toàn thân hắn trở nên vô lực, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên nhanh chóng.
Cuối cùng hắn ngất đi, cô giáo gọi điện thoại cho cha hắn, sau đó cha hắn tự mình tới lớp cõng hắn về nhà.
Qua một ngày rồi mà vẫn chưa hạ sốt, người hắn đang cực kỳ khó chịu.
- Trọng sinh ngày đầu tiên, chào đón ta không phải là tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết, không phải là cơ hội kinh doanh buôn bán, mà là một trận ốm liệt giường...
Ngay tại lúc Sở Ca đang nằm ai oán số mệnh bi thương của mình, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn cố gắng nâng người dậy, lung la lung lay đi về phía cửa phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!