Chương 4: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Đới Tầm Vũ đã dậy từ rất sớm để làm đồ ăn sáng nhưng kết quả lại khiến cho mọi người bất ngờ.

Đặc biệt là Tôn Dật Thần, sự không hài lòng đã hiện rõ ràng ở trên mặt.

– Đây là thức ăn cho người sao?

Đới Tầm Vũ chỉ là chiên vài cái trứng và xúc xích vậy mà lại làm khét hết.

– Chỉ là… trông không được đẹp mắt một chút thôi, vẫn có thể ăn được mà.

– Vậy thì tự cậu ăn lấy đi, nhất định phải ăn hết cho tôi.

Nói xong Tôn Dật Thần liền dẫn tiểu Phong đi học.

– Nhưng mà ba, con còn chưa ăn sáng.

– Ba sẽ mua bánh lên xe cho con ăn, những thứ này không ăn được đâu.

Thấy Tôn Dật Thần chê bai thậm tệ như vậy, anh có chút nghi ngờ bản thân nên đã ngồi xuống anh thử, nhưng quả thật là nuốt không trôi.

…—————-…

Buổi chiều, Đới Tầm Vũ đã đi siêu thị mua rất nhiều thứ, anh quyết tâm học cách nấu ăn trên mạng cho bằng được, anh không tin là anh không thể làm ra trò.

Quần quật trong bếp một hồi cuối cùng cũng ra thành phẩm nhưng căn bếp lại rối tung hết cả lên.

– Chết rồi, mình phải dọn dẹp trước khi anh ta trở về mới được.

…—————-…

Đến giờ cơm, Đới Tầm Vũ lại háo hức dọn món ngon do chính tay mình nấu lên bàn.

– Lần này có vẻ đã ổn hơn rồi, cá chiên chỉ hơi khét một chút thôi còn lại thì vãn rất hoàn hảo.

Khi Tôn Dật Thần và tiểu Phong xuống lầu, anh liền kéo ghế ra sẵn và mời hai người họ ngồi.

Nhưng chưa gì thì Tôn Dật Thần đã vội vàng phán một câu xanh rờn.

– Đây lại là gì? Cám lợn sao?

Câu nói này đã khiến cho Đới Tầm Vũ rất không vui, anh đã bận rộn cả một buổi chiều để nấu ra những món này, tất cả đều là tâm quyết của anh, vậy mà lại bị nói là cám lợn.

– Này cậu chủ, anh có thể tôn trọng người khác một chút được không? Nếu anh đã giao quyền phụ trách nấu ăn cho tôi thì xin đừng chê bai được không? Hơn nữa nếu anh đã không muốn ăn, muốn làm khó tôi thì cứ việc nói thẳng, ăn cũng đâu có thiếu đầu bếp năm sao, muốn gì mà không có, tại sao phải ức hiếp tôi như vậy?

– Ức hiếp? Tôi ức hiếp cậu hay là do bản thân cậu…

Hai người vẫn còn cãi nhau ầm ĩ thì tiểu Phong đột nhiên lại lên tiếng.

– Mặn quá! Món cá chiên này vừa dở vừa mặn, canh thì nhạt nhẽo, món xào này thì quá dầu mỡ. Anh Tầm Vũ, tất cả là do anh làm sao?

Từng câu từng chữ của tiểu Phong như từng mũi dao nhọn đâm vào tim anh. Lúc đầu anh còn tưởng tiểu Phong là một cậu nhóc dễ thương, đáng yêu, không ngờ nó cũng đáng ghét giống như Tôn Dật Thần.

Nhưng Tầm Vũ không tin công sức mình bỏ ra cả buổi chiều là vô ích, anh đã cầm đũa lên nếm thử.

Quả nhiên… trẻ con không biết nói dối.

– Cãi nữa đi!!! Đúng là vô tích sự, ngoan ngoãn ngồi xuống đó, để tôi cho cậu biết, thế nào mới gọi là nấu ăn.

Tôn Dật Thần nói xong liền đứng dậy bước vào bếp lấy tạp dề đeo lên. Lúc này Tầm Vũ vẫn chưa kịp phản ứng, đôi mắt vẫn tròn xoe, ngơ ngác thì bị tiểu Phong kéo xuống ghế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!