Chương 29: (Vô Đề)

Buổi tối hôm nay dường như đã trôi qua rất dài, rất dài, họ đã cùng nhau làm việc mà quên mất luôn thời, đến khi nhìn lại thì đã không còn sớm nữa.

– Tầm Vũ, cũng đã khuya lắm rồi, đừng làm nữa, công việc thì không thể gấp gáp được, để tôi đưa cậu về.

Tầm Vũ thấy Mạc Thế Ngân nói rất có lí, là bản thân anh đã quá nóng lòng chứng minh năng lực của bản thân, dù sao thì trong mắt bọn người kia anh vẫn là một kẻ đi từ cửa sau để có được thành công. Có cố gắng thế nào thì họ cũng sẽ không nghĩ khác, đã vậy thì cứ để cho thời gian chứng minh đi.

– Được, nhưng thế có phiền anh quá không? Hay là để tôi tự bắt taxi vậy.

Mạc Thế Ngân tiến lại gần, nhẹ nhàng gõ vào đầu Tầm Vũ một cái.

– Đồ ngốc, có gì mà phiền chứ? Đi thôi!

Vậy là Mạc Thế Ngân đã đưa Tầm Vũ về nhà, nhưng vì quá mệt và buồn ngủ mà Tầm Vũ đã ngủ gật trên xe của anh. Cơ mà khi đến nơi Mạc Thế Ngân cũng không có ý định gọi Tầm Vũ dậy, còn im lặng ngắm nhìn Tầm Vũ, ánh mắt của anh ta như khao khát một thứ gì, một sự khao khát vô cùng mãnh liệt. Khoé miệng anh ta dần cong lên, nơi đáy mắt chứa rõ sự ân cần và dịu dàng, anh ta càng lúc càng tiến gần đến Tầm Vũ hơn mà mục tiêu chính là ở môi.

Mạc Thế Ngân đến gần làm nhiệt độ xung quanh Tầm Vũ trở nên nóng hơn khiến cho Tầm Vũ bừng tỉnh, khi này anh đã vô cùng hoảng sợ và ngay lập tức né tránh.

– Ư… anh… anh… đang làm gì vậy?

Mạc Thế Ngân cố kiềm lòng mình xuống, tỏ ra điềm tĩnh và trở lại chỗ ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra.

– Không có gì, định gọi cậu dậy ấy mà.

Tầm Vũ tuy thấy câu trả lời này có chút không hợp tình hợp lí, nếu gọi anh dậy thì không phải chỉ cần kêu một tiếng là được sao, đâu cần đến gần như vậy, nhưng Tầm Vũ đã ép bản thân mình tin và không nên suy diễn lung tung.

– Vậy… cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, tôi vào trong trước, anh nhớ lái xe cẩn thận.

Nói xong Tầm Vũ liền lập tức bỏ chạy vào trong trong sự lo sợ, còn Mạc Thế Ngân thì có chút cảm giác gì đó rất tiếc nuối, không cam tâm.

– Rõ ràng chỉ một xíu nữa thôi là có thể… sau tự dưng lại tỉnh chứ?

…—————-…

Ngày hôm sau, khi Tầm Vũ đến công ty thì đã nghe thấy bọn họ đang bàn tán to nhỏ về mình. Cũng không biết là họ đã nghe được tin từ ai mà biết hôm qua anh và Mạc Thế Ngân đã cùng nhau ở lại công ty để làm việc.

– Các người nói thử xem, hai người họ ở công ty đã làm những gì? Chắc không phải chỉ để làm việc bình thường đâu chứ?

– Mạc tổng là người ra sao mà lại có thể cùng ngồi làm việc với một nhân viên thấp kém? Nếu không phải bọn họ không có chuyện mờ ám thì cần gì phải như vậy.

– Tôi cá là bọn họ đang mập mờ.

– Không đâu, có lẽ là Mạc tổng đang muốn chơi đùa với cậu ta thôi, vài ngày nữa thế nào cũng sẽ chán.

– Sao có thể, Mạc tổng của chúng ta không thể nào có hứng thú với cậu ta được. Có lẽ là do cậu ta giở trò quyến rũ chăng?

Mọi tin đồn, mọi lời dị nghị và những câu hỏi đã được lập ra. Thậm chí bọn họ còn lấy đó là trò tiêu khiển để cá cược, xỉa xói. Dường như Tầm Vũ đã bị cô lập hoàn toàn trong cái công ty này và bị bủa vây bởi những lời nói tàn ác, khó nghe.

Đương nhiên chỉ những lời nói ác ý thôi thì vẫn chưa là gì, trong giờ cơm ở công ty, Tầm Vũ đã cố không động chạm gì đến bọn, chỉ xuống nhà ăn và lấy phần cơm của mình, anh vốn chỉ muốn lặng lẽ đến một góc nào đó để ăn nhưng không ngờ.

– Á!!!

Xoảng!!!

– Ể? Cậu có mắt không vậy? Đi không nhìn đường à? Bẩn hết áo của tôi rồi đây này, cậu có biết là nó đắt tiền thế nào không?

Rõ ràng là đám người này đang ức hiếp Tầm Vũ, vu oan cho anh.

– Là cô tự đụng vào tôi, đáng lẽ ra người nên xin lỗi là cô mới phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!