Chương 17: (Vô Đề)

Sang hôm sau, khi ánh sáng của mặt trời chiếu rọi vào phòng đã khiến cho Tầm Vũ thức giấc, nhưng khi tỉnh dậy anh vẫn không nhìn thấy Tôn Dật Thần, cứ như anh ta đang trốn tránh anh vậy.

"Rõ ràng là anh ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, mình cũng thể nào xem đây là câu trả lời của anh ấy được. Nếu anh ấy không nói gì thì em không thể nào suy đoán được là anh ấy cho thích mình hay không."

Đối với một tâm hồn đây mơ mộng và hão huyền thì chỉ hành động thôi sẽ không khẳng định được gì cả, họ cần một lời nói, một chắc chắn để có cảm giác an toàn và yên tâm hơn, còn như vậy có khác nào là chơi đùa, là mập mờ?

– Hay là anh ấy thật sự chỉ đang xem mình là một món đồ chơi tình ái?

Tuy cơ thể có đau nhứt và khó chịu nhưng Tầm Vũ vẫn cố bước xuống giường và mò xuống lầu, nhưng quả nhiên Tôn Dật Thần đã đến công ty từ lâu.

…—————-…

Một tuần sau đó, trong lòng Tầm Vũ đã vô cùng bất an, anh không thích sự trêu ghẹo vô duyên vô cớ đó, anh càng không thích bị trêu đùa tình cảm nên anh đã luôn né tránh Tôn Dật Thần.

Ngoài chăm sóc cho tiểu Phong ra thì anh luôn né ánh mắt của Dật Thần và trốn tránh khi nhìn thấy anh. Nhưng có trốn được một lúc cũng không trốn được một đời, dù gì thì hai người cũng ở chung trong một căn biệt thự, anh ấy còn là chủ của anh.

– Tầm Vũ, cậu giúp tôi đem rượu và khăn tắm hồ bơi cho cậu chủ đi. Tôi có việc gấp phải ra ngoài ngay bây giờ.

Quản gia gấp gáp đưa cho Tầm Vũ một chiếc khăn tắm, một chai rượu vang đỏ và một ly rượu rồi vội vàng ra ngoài trong khi Tầm Vũ còn chưa kịp đồng ý.

"Sao lại là mình chứ?"

Tầm Vũ muốn ngờ người khác nhưng mà… không hiểu sao hôm nay người nào người nấy đều rất bận bịu khiến anh không nhờ được ai cả, đành phải tự đi.

…—————-…

Tầm Vũ đi lên hồ bơi trên sân thượng rồi lần lượt đặt chiếc khăn tắm lên ghế và chai rượu vang xuống dưới sàn gần thành hồ bơi.

Anh đã cứ định như vậy, im lặng quay đầu bỏ đi, nhưng không ngờ lại bị Dật Thần gọi lại.

– Đứng lại!

– Còn… còn việc gì sao?

Anh ấy đột nhiên bơi đến gần, mỹ mạo hiện tại cỷa anh ấy thật dễ khiến người ta cảm thấy xấu hổ mà đỏ mặt.

– Gần đây cậu cứ luôn chạy trốn khỏi tôi, vì sao vậy?

– Có sao?

– Trả lời tôi. – Không vui.

– Tại sao tôi lại phải trả lời anh chứ? Anh cũng có trả lời câu hỏi của tôi. Hơn nữa, không phải anh ta chủ thì có thể sai khiến tôi làm bất cứ chuyện gì. Tôi cũng có giới hạn của mình, xin anh cũng hãy tự trọng. – Vô cùng nghiêm túc.

Anh ta không nói gì mà chỉ nhìn Tầm Vũ cười khẩy một cái rồi chợt… anh ta vươn tay ra kéo Tầm Vũ xuống hồ bơi.

– Á!!!

Trong lúc Tầm Vũ vẫn còn đang mơ màng, chưa hiểu chuyện gì, anh ấy đã hôn Tầm Vũ một cách nồng nhiệt và mạnh bạo nhất có thể.

Khi này Tầm Vũ bị giật mình nên đã sơ ý cắn vào môi anh ấy.

– Chậc! Cậu dám cắn tôi??? – Cau mày.

– Tôi… tôi xin lỗi, tôi không cố ý. – Hoảng.

– Lời xin lỗi không có tác dụng gì đâu.

Anh ta dường như không còn là con người nữa mà đã biến thành quái vật, một cái quái vật ăn thịt đang cố gắng cắn xé và nuốt chửng lays cơ thể của Tầm Vũ. Một nụ hôn ướt ướt càng khơi dậy sự hứng thú bên trong anh ấy và cơ thể càng trở nên rạo rực mất kiểm soát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!