Hôm nay Tầm Vũ đã thật sự rất vui vì không những được Tôn phu nhân dạy nấu ăn mà còn được trò chuyện rất thú vị. Nhưng… thật ra vẫn có chút ngượng ngùng.
Và không biết trùng hợp thế nào mà hôm nay Dật Thần lại trở về vào bữa trưa, thế là… cả ba đã có một buổi cơm… khá gượng gạo.
– Dật Thần, nào! Nếm thử miếng thịt xào chua ngọt này đi, ngon lắm đấy! Con biết không, tất cả là do Tầm Vũ nấu cả đó, còn đặc biệt nấu những món con thích.
Không ngờ Tôn phu nhân lại thêm mắm thêm muối vào khiến cho Tầm Vũ ngại ngùng đến chính mặt. Rõ ràng là anh chỉ muốn học nấu ăn vậy mà bây lại trở thành một câu chuyện chứa đầy tình ý như vậy.
– Cậu ấy nấu? Mẹ đùa sao? Cậu ấy không đốt nhà là may lắm rồi.
– Đúng vậy, sao tôi có thể nấu được chứ, tất cả là nhờ có Tôn phu nhân cả. – Có chút không vui.
Tôn phu nhân nhìn hai người, không nói gì mà chỉ mỉm cười.
…—————-…
Sau bữa ăn trưa, Tôn phu nhân đã vào phòng làm việc của Dật Thần và nói chuyện riêng với anh.
– Có phải con… thích cậu trai Tầm Vũ đó rồi không?
– Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Con sao lại đi thích cậu ta chứ???
Dật Thần vội vàng phũ nhận nhưng ánh mắt lại né tránh, hơn nữa lỗ tai cũng đỏ bừng hết lên, vừa nhìn là Tôn phu nhân đã biết anh đang nói dối, chỉ là… không muốn vạch trần.
– Mẹ cũng chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, nếu phải thì mẹ sẽ cố thuyết phục ba của con, còn không… thì cứ vậy đi.
– Thuyết phục ba? Ý mẹ là sao? – Có chút động tâm.
– Là một người mẹ thì mẹ luôn muốn con của mình được hạnh phúc. Hơn nữa… chuyện yêu đương đồng giới bây giờ cũng đâu còn xa lạ gì nữa, có gì mà mất mặt chứ. Dù sao bây giờ con cũng có tiểu Phong để nối dõi tông đường rồi, những chuyện còn lại đều không quan trọng.
Tôn Dật Thần thận trọng suy nghĩ một lúc rồi mới đưa ra quyết định.
– Chuyện này… vẫn là để sau này rồi nói thì hơn, tương lai của con, con sẽ tự biết sắp xếp nó, mẹ không cần lo đâu. Còn bây giờ… con cũng không rõ là bản thân mình muốn gì nữa, con… vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận thử thách mới.
Mẹ của Dật Thần luôn là một người biết lắng nghe và thấu hiểu vì vậy bà ấy luôn tôn trọng ý kiến của anh nếu nó thật sự đúng đắn.
…—————-…
Cả ngày hôm nay Tầm Vũ vẫn luôn nghĩ về việc mà Tôn phu nhân nói, bây giờ cũng đã khuya nhưng anh vẫn còn đứng ở sân thượng mà nghĩ ngợi vu vơ, không ngủ được.
"Mình đương nhiên sẽ không vì một lần làm tình mà thích anh ta, nhưng mà… tại sao mình lại có cảm giác thích đó? Anh ta vốn là một người độc mồm độc miệng, còn hay chọc cho mình giận, sao mà mình lại có thể động lòng. Thật sự thích một người sẽ không cần lí do sao? Hay là… do mình đã tự sinh ra ảo giác?"
– Lại ở đây hóng gió à???
– Tôn Dật Thần??? Sao anh cũng lên đây?
– Có chuyện phiền não, không ngủ được.
Cả hai cùng đứng nhìn về phía bầu trời xa xăm, nhịp tim cùng đập rộn ràng và thổn thức nhưng không hiểu vì sao lại không có gì để nói cả.. Im lặng đến mức khiến người ta phải ngượng nghịu.
– Anh… anh… anh… có thích tôi không? – Đới Tầm Vũ bạo dạn hỏi.
"Nếu bây giờ anh trả lời là không thì tôi sẽ ngay lập tức không nghĩ lung tung nữa, tôi sẽ bỏ những suy nghĩ vớ va vớ vẩn đó ra khỏi đầu."
– Anh… anh đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi… tôi hỏi anh đấy, mau trả lời đi! – Xấu hổ, né tránh.
Đột nhiên…
– Ưmm… anh… ha…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!