Sau khi rời khỏi khu vui chơi họ đã đến một tiệm kem gần đó và mua ba cây kem.
Tầm Vũ trong lúc đứng chờ đã không ngừng khen anh bán kem.
– Anh ấy đẹp trai thật đấy! Không những đẹp trai mà còn dịu dàng nữa cơ, nhưng tiếc là anh ấy là trai thẳng. Nếu không…
Tầm Vũ còn chưa kịp nói ra lời trong lòng thì Dật Thần đã chặn họng.
– Nếu không thì sao? Định lên giường cùng hắn à??? – Không vui.
– Anh… anh nói gì vậy? Anh điên rồi à? Tiểu Phong nghe được bây giờ. – Xấu hổ.
Khi kem đã được làm xong, bọn họ định rời đi thì lại có một cô gái xinh đẹp, e thẹn bước đến trước mặt Dật Thần.
– Anh… anh gì ơi, anh có thể để lại cho em phương thức liên lạc được không ạ?
Đột nhiên Dật Thần lại nhìn sang Tầm Vũ làm Tầm Vũ giật mình.
"Sao tự dưng lại nhìn mình? Hay là đang muốn mình giúp?"
– À… em gái này, em không thấy anh ấy đã có con rồi sao? Là chậu đã có hoa rồi, hay là em muốn làm tiểu tam?
Cô gái đó có chút hốt hoảng, lúc nảy cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, chững chạc chứ không hề nhìn thấy đứa bé là tiểu Phong. Bây giờ… quả thật là quá ngượng ngùng nên cô đã bỏ chạy.
– Em xin lỗi.
Sau khi cô gái đó chạy đi, chợt Dật Thần lại nhếch mép, vẻ mặt vô cùng nham hiểm.
– Chậu đã có hoa? Hoa đó… là ai vậy?
– Anh… anh không phải muốn nhờ tôi giúp sao? Tôi chỉ là nói bừa thôi. – Đỏ mặt.
– Tôi có nói là muốn cậu giúp sao? Tôi vẫn luôn muốn tìm mẹ cho con của tôi vậy mà lại bị cậu doạ chạy rồi, phải làm sao đây? Hay là…. – Đến gần.
Dật Thần tự nhiên lại bước đến gần khiến cho tim Tầm Vũ có chút… loạn nhịp.
– Cậu thay thế vị trí đó đi! – Thì thầm vào tai Tầm Vũ.
– Anh thôi đi! – Xấu hổ đẩy ra.
"Anh ta lại muốn chọc ghẹo mình, đúng là một con người đáng ghét."
Tiểu Phong từ nảy đến giờ vẫn luôn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì cả.
– Hai người… đang chơi trò gì vậy? – Hồn nhiên hỏi.
Dật Thần không biết trả lời thế nào nên chỉ cười trừ rồi bé tiểu Phong lên.
– Không có gì, chúng ta về nhà thôi.
…—————-…
Tối hôm nay Dật Thần phải đến công ty tăng ca nên nửa đêm anh mới trở về biệt thự, khi trở về anh đã đến phòng của tiểu Phong, mục đích là để xem thằng bé có ngủ ngon không và… nhìn Tầm Vũ một cái trước khi trở về phòng. Nhưng anh bước vào thì trong phòng chỉ có tiểu Phong còn Tầm Vũ thì đâu mất.
Dật Thần cảm thấy có chút lo lắng nên đã đi tìm, nhưng tìm khắp biệt thự cũng không thấy, thì ra là Tầm Vũ đang ở trên sân thượng.
– Khuya gió lớn như vậy mà cậu ở đây làm gì?
– Hả? Anh về rồi à? Tôi chỉ là không ngủ được nên muốn lên đây hóng gió một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!