Ngày hôm sau, quả nhiên như Tôn Dật Thần nói, trên mạng đã có một hotsearch mới khiến mọi người quan tâm đến nhiều hơn, ít nhiều gì chuyện của ngày hôm qua cũng đã giảm nhiệt. Nhưng vẫn còn có một số tên săn tin, điên cuồng theo dõi Tôn Dật Thần, dường như họ vẫn muốn biết được sự thật và không cho vụ này lắng xuống.
Cơ mà Tôn Dật Thần là ai chứ? Muốn theo dõi là sẽ theo dõi được sao? Những tên săn tin đó không sớm thì muộn cũng bị tàn phế hết thôi.
…—————-…
Một tuần sau, cuối cùng thì lúc này bọn họ cũng đã được yên ổn và thực hiện lời hứa đến khu vui chơi cùng tiểu Phong.
Ở khu vui chơi.
– Wow! Tiểu Phong thích nơi này quá đi! Có rất nhiều trò chơi hay.
Lâu lắm rồi tiểu Phong mới được đến khu vui chơi, làn này còn được đi cùng ba và anh Tầm Vũ nên thằng nhóc rất vui và phấn khích, tiểu Phong nhìn những trò chơi vui đấy mà hai mắt sáng lấp lánh cả lên, dường như là rất nóng lòng muốn chơi hết một lượt.
– Vậy tiểu Phong muốn chơi gì trước nè? – Tầm Vũ hỏi.
– Tàu lượn siêu tốc, tiểu Phong muốn chơi tàu lượn siêu tốc.
– Hơ hơ, vậy… vậy hai cha con các người chơi đi, anh sẽ đứng chờ.
Thật ra Tầm Vũ có chút sợ độ cao và cũng hơi nhát gan một tí nên…
– Sao vậy? Sợ rồi à? – Tôn Dật Thần cố tình khiêu khích.
– Ai nói tôi sợ chứ? Chơi thì chơi thôi.
Vì Tầm Vũ là một người có lòng tự trọng cao, lại không thích bị người khác chế nhạo nên anh thường rất mạnh miệng nhưng lại không lường trước hậu quả. Mới đầu khi lên tàu lượn thì Tầm Vũ cảm thấy vẫn khá ổn nhưng khi bắt đầu… thì thật sự không thể chịu nổi.
– Á!!!!!!!!!!!! Tôi muốn đi xuống!!!!!!!!!!
…
Sau khi kết thúc.
– Oẹ! Oẹ! Oẹ!
– Này, chỉ mới vậy thôi mà đã không chịu nổi rồi à? Cậu dở hơi đến vậy sao? Ngay cả tiểu Phong mà còn cảm thấy thích thú, phải không con?
– Đúng vậy, tiểu Phong thấy vui lắm, muốn chơi lần nữa.
– Khụ! Khụ! Hai người các ngươi sao có thể ác độc đến vậy chứ?
Thật ra Dật Thần cũng chỉ muốn trêu đùa Tầm Vũ một chút thôi chứ thật ra anh cũng không muốn lên tàu lượn siêu tốc làn nữa, vì gió đã thổi tung hết kiểu tóc của anh rồi.
– Tầm Vũ, vậy lần này cho cậu chọn đấy, muốn chơi gì?
– Là anh hỏi tôi đấy nhá! Thế… chơi cái kia đi!
– Xe điện đụng? – Tỏ vẻ không muốn chơi ra mặt.
Tiếp theo đó họ đã đi chơi một lượt hết các trò chơi ở khu vui chơi, nhẹ nhàng có mà cảm giác mạnh cũng có. Dù là chơi gì thì ở họ điều có những tiếng cười sảng khoái và vui vẻ.
Có lẽ hôm nay cũng chính là Tôn Dật Thần cảm thấy vui nhất từ trước đến nay, anh dường như có cảm giác gì đó voi cùng ấm áp, cả ba cứ giống như một gia đình nhỏ ba người vậy, chỉ là mẹ lại chính là Tầm Vũ.
…
Sau khi chơi xong qua một lượt, vui thì có vui thật nhưng thật sự rất mệt. Nên họ đã tìm một băng đá để ngồi nghỉ.
– Anh Tầm Vũ, nhìn kìa, là bóng bay, em muốn mua bóng bay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!