Tối đến, sau khi biết tin tiểu Phong bị ngộ độc thực phẩm thì Tôn Dật Thần liền bỏ hết công việc ở công ty để tức tốc chạy về biệt thự.
…
Còn Tầm Vũ, nghe tin Dật Thần sắp trở về thì anh liền ra phòng khách đợi, vì làn này anh biết tất cả cũng là lỗi do mình nên muốn kịp thờ nhận lỗi, mong sẽ có được sự tha thứ từ Dật Thần.
Nhưng khi Dật Thần về đến biệt thự thì anh ta liền chạy lên lầu, nhay cả nhìn cũng không nhìn Tầm Vũ lấy một cái khiến cho Tầm Vũ càng cảm thấy khó chịu và áy náy.
…—————-…
Ở trên phòng.
– Tiểu Phong! Con sao rồi?
– À… tiểu Phong em ấy… vẫn chưa tỉnh.
Đột nhiên, Tôn Dật Thần đứng phắt dậy rồi vung tay lên khiến cho Tầm Vũ sợ hãi nhắm chặt hay mắt lại.
– Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên cho em ấy ăn lung tung. Anh muốn đánh, muốn mắng gì cứ việc làm đi, tôi sợ đứng im.
Thấy dáng vẻ sợ sệt của Tầm Vũ, Dật Thần cảm thấy không nỡ nên đã bỏ tay xuống.
– Được rồi, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, tôi không thèm chấp nhất với cậu. Chăm sóc cho tiểu Phong thật tốt, tôi trở về phòng trước.
Dật Thần vừa quay lưng bỏ đi thì Tầm Vũ đã níu lấy tay áo anh ta, thà rằng anh ta đánh anh thì anh còn cảm thấy dễ chịu, chứ cứ thế này thì anh thật sự rất áy náy.
– Anh… thật sự không giận à? Thật sự không muốn đánh tôi, mắng tôi sao? Như vậy… như vậy… tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi. Dù sao tất cả cũng là do tôi. Lúc đó tiểu Phong đã nói là không ăn rồi nhưng tôi vãn cố ép em ấy ăn thử. Cuối cùng lại thành ra thế này. Hức… tôi… tôi…
Tầm Vũ thật sự cảm thấy không ổn, anh thật sự không thể tha thứ cho bản thân, càng không thể chấp nhận Dật Thần lại dễ dàng tha lỗi cho anh như vậy nên anh đã không kiềm chế được mà cuối gằm mặt, lén lút mếu máo rơi nước mắt.
Nhưng mà, Tôn Dật Thần đã nhìn thấy được.
– Gì vậy chứ? Sao tự nhiên lại mít ướt rồi? Cậu định giở bộ dạng tội lỗi này ra cho ai xem? Ngoan! Nín đi!
Dật Thần dịu dàng lau đi nước mắt trên má Tầm Vũ rồi xoa đầu anh.
– Anh…
– Tôi thật sự không giận, con trai của tôi cũng đâu có yếu đuối đến vậy. Cậu lo chăm sóc cho nó đi. Tôi còn có việc, phải trở về phòng.
– Ừm. – Ngoan ngoãn gật đầu.
…—————-…
Cả tối, tiểu Phong đã bị sốt cao nên Tầm Vũ đã phải liên tục lau người và đo nhiệt độ cho thằng nhóc, khó khăn lắm cơn sốt mới hạ và khó khăn lắm Tầm Vũ mới chợp mắt được một lúc.
Đột nhiên, Tôn Dật Thần khi này lại mở cửa bước vào, anh đi đến chỗ tiểu Phong sờ thử trán thằng nhóc xem có còn sốt không rồi lấy một chiếc chăn nhẹ nhàng đắp lên cho Tầm Vũ đang ở bên cạnh.
Nhưng cũng vì vậy mà Tầm Vũ đã bị đánh thức.
– Ưm. – Dụi dụi mắt và ngáp một hơi dài.
– Tôi làm cậu thức rồi à?
– Tôn Dật Thần? À… tiểu Phong đã hạ sốt rồi, anh không cần lo đâu.
– Ừm. Nếu tiểu Phong đã không sao rồi thì cậu qua phòng tôi ngủ đi, tôi ở sẽ ở đây trông thằng bé cho.
Đột nhiên Tôn Dật Thần lại dịu dàng đến mức bấy thường thế này khiến cho Tầm Vũ có chút lạ lẫm, tròn mắt nhìn anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!