Chương 4: Em Thích Ý Kiến Mà Được À?

Một chàng trai có xuất thân danh giá, cực kỳ để ý tới sĩ diện như Bá Trường dùng từ "mày" khiến Ái Trân sốc cực độ. Cô quên khuấy cả tức giận, ôm bụng cười như nắc nẻ. Bá Trường xấu hổ khủng khiếp. Anh cấm không cho Ái Trân cười, nhưng cô lại cười to hơn. Sau đó, cô còn cố ý chọc tức anh:

- Bà nhầm to hay nhầm nhỏ thì kệ bà, già cả rồi, nhầm lẫn là chuyện bình thường Trường ạ!

Bá Trường gần như phát điên. Ái Trân thấy anh giận đến đỏ bừng cả mặt thì lại thương, cô ôm chầm lấy anh, mặt dụi dụi vào lồng ngực anh rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Thị Trường của chúng ta bị bực mình á?

Bá Trường đẩy Ái Trân ra. Anh nằm lên giường, ngáp ngắn ngáp dài giả bộ như là mình buồn ngủ lắm rồi và cần không gian riêng. Anh đuổi:

- Cút!

Sực nhớ ra đã muộn, anh bổ sung:

- Cút ra phòng khách!

Thấy người ấy dễ thương quá chừng nên Ái Trân quẳng luôn tự ái vào một xó, cô trèo lên giường hỏi han:

- Thế là không cần nhau thật hả?

- Ừ.

- Bá Trường đáp ngắn gọn.

- Nhưng người ta lại cần anh ý!

Ái Trân mặt dày nói rồi vô tư cởi đồ của anh, vô liêm sỉ hôn từng chút, từng chút một lên người anh. Mặc dù còn bực Ái Trân nhiều, nhưng Bá Trường không có cách nào từ chối sự khơi gợi của cô. Cô hôn anh liên tục. Những nụ hôn của cô đem đến cho anh nhiều cảm xúc mới lạ. Ở bên Ái Trân, anh chưa từng phải van xin tình cảm hay chút thân mật như ở cùng Hạnh Trân, bởi vì, Ái Trân luôn nồng nhiệt với anh hơn cả anh mong đợi. Sau một hồi giông bão mãnh liệt, Ái Trân nằm gục lên người anh, cô rủ rê:

- Tối mai đi ngắm tuyết rơi với em đi! Tối mai người ta sẽ thả tuyết nhân tạo ở công viên gần nhà em đấy!

- Anh thấy trên trang cá nhân của em đăng bạt ngàn ảnh ngắm tuyết ở Bắc Âu rồi mà, chưa chán hay sao mà phải đi ngắm tuyết nhân tạo?

Bá Trường thắc mắc. Ái Trân xấu hổ giải thích:

- Em chưa bao giờ được tới Bắc Âu cả, toàn bộ là ảnh ghép đó. Ba em chỉ đưa mẹ Ngọc và chị Hạnh Trân đi du lịch nước ngoài thôi, còn em thì toàn phải ở nhà trông nhà. Em biết những chuyến du lịch đắt đỏ như thế thì chẳng đến lượt một đứa con rơi như mình, nhưng mỗi lần Hạnh Trân đăng ảnh đi chơi lên mạng, em sợ bị quê nên em chôm luôn ảnh của chị ấy để ghép hình em vào. Chẳng ai phát hiện ra là ảnh ghép cả, anh thấy em cao thủ không?

- Quá cao thủ!

Bá Trường cười cười khen ngợi Ái Trân nhưng sống mũi anh lại hơi đỏ. Ái Trân ngây ngô hỏi:

- Sao mũi anh đỏ? Anh bị sổ mũi hả? Do lạnh á?

- Ừ. Anh hơi lạnh.

Ái Trân ngay lập tức bò dậy, cô lấy chăn quấn kín mít người anh rồi vô tư hỏi:

- Anh thấy ấm hơn chưa?

- Ấm áp cái nỗi gì? Nóng phát ngốt!

Bá Trường càu nhàu. Ái Trân vui vẻ nài nỉ:

- Tối mai đi ngắm tuyết rơi với em nhé! Em hứa sẽ giữ khoảng cách đủ xa để không ai phát hiện ra mình đi chung với nhau. Em chỉ cần được ngắm tuyết cùng anh thôi. Nha! Nha! Nha! Xin đấy! Nha! Nha! Nha!

Ái Trân nhì nhèo mãi nên Bá Trường ừ đại cho xong. Năm rưỡi chiều ngày hôm sau, Bá Trường đang định đi thẳng từ công ty tới công viên gần nhà Ái Trân thì nhận được cuộc gọi của Hạnh Trân. Không ngờ cô bỏ chặn mình sớm như vậy nên anh vội vã nhấc máy, mừng rỡ hỏi:

- Hết anh giận rồi à?

- Chưa hết. Vẫn còn bị ấm ức á.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!