Lời tuyên bố chắc nịch của ông Nhật khiến Ái Trân cảm thấy hành động của mình quá bốc đồng. Cô bị ba mẹ bỏ rơi, không nơi nương tựa thì thôi đi, giờ lại kéo cả Trường vào hoàn cảnh éo le như mình, cô đúng là không còn liêm sỉ nữa rồi. Cô hối hận bảo bác Nhật:
- Dạ thưa bác, thực ra, con...
Ái Trân còn chưa kịp thú nhận rằng mình không có bầu thì Bá Trường đã chen ngang:
- Con cảm ơn ba vì đã bày tỏ quan điểm một cách rõ ràng như vậy. Ba, mẹ, họ hàng, bạn bè của ba, không có ai đến dự đám cưới của con cũng không sao cả. Con càng đỡ tốn tiền đặt cỗ cưới.
- Thằng đần! Anh bị con khốn này cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà càng ngày càng sa ngã vậy hả?
Bà Nhung cảm thấy Trường không hề bị cho ăn bùa mê thuốc lú gì cả. Có lẽ Trường đã chán sống cuộc sống theo sự sắp đặt của ông Nhật, chán việc cố gồng mình để trở nên hoàn hảo nên con bung lụa thôi. Bà Nhung mê Ái Trân từ hồi cô còn làm clip nhảm, nhưng do sợ chồng nên bà thảo mai lên tiếng:
- Ba con ngăn cấm cũng có lý do của ông ấy đó. Con suy nghĩ kỹ trước khi quyết định nha Trường!
- Bà nói thế thì chẳng thấm vào đâu cả. Bà phải từ nó thì nó mới sáng mắt ra.
- Ông Nhật càu nhàu.
- Ấy chớt, tôi có mỗi một thằng con, từ nó sao được?
Bà Nhung tỏ vẻ khó xử. Bá Trường quá hiểu mẹ mình. Mẹ mà không ưa Ái Trân thì mẹ chả hùa theo ba chửi Ái Trân như chó rồi ý chứ, làm gì có chuyện khuyên ba một câu bâng quơ như thế. Ông Nhật lúc tức lên nói từ con rõ oai, nhưng khi bình tĩnh lại thì cũng không lựa chọn hành động điên rồ như thế, bởi vì ông cũng chỉ có duy nhất một thằng con trai. Ông doạ:
- Anh mà cưới con này thì ngay ngày mai anh khỏi đi làm nữa. Giao chức CEO cho thằng khác luôn đi!
- Thế thì còn gì bằng? Ba tưởng cái chức CEO đó báu lắm à? Từ khi nhậm chức có khi nào con được thảnh thơi? Thôi, con thưa chuyện để ba mẹ nắm được thông tin vậy thôi chứ giờ con còn bận lo tổ chức đám cưới. Con chào ba Nhật, con chào mẹ Nhung ạ.
Bá Trường lôi Ái Trân rời khỏi nhà khiến ông Nhật tức điên. Suốt ba ngày sau đó, con trai không tới văn phòng làm việc khiến công ty bị loạn. Bao nhiêu cuộc gọi tới hại ông đau hết cả đầu. Cuối cùng, ông lại phải xuống nước gọi điện cho Bá Trường ra lệnh:
- Anh tới công ty xử lý công việc ngay cho tôi!
Dứt lời, ông lạnh lùng cúp máy. Bá Trường cũng chẳng chấp nhặt ba mình. Ba đã bỏ rất nhiều tâm huyết để gây dựng sự nghiệp, giờ ba già rồi, anh phận làm con, giúp đỡ ba là chuyện đương nhiên. Anh vâng lời ba đến công ty, do có quá nhiều việc cần xử lý nên phải tới mười rưỡi anh mới về nhà. Nhưng anh chẳng hề thấy chán nản hay mỏi mệt gì cả, mà ngược lại, anh thấy rất hào hứng. Bởi vì anh biết, ở nhà, đang có một người đợi anh về. Từ khi qua nhà anh ở, Ái Trân hiếm khi bắt anh phải đợi cô.
Cô chủ động từ chối những lời mời đi diễn khuya. Thu nhập của cô bị giảm rõ rệt, nhưng gương mặt cô lúc nào cũng tươi roi rói. Tâm trạng tốt nên hôm qua cô ghé qua bệnh viện nơi Diệu Ánh làm việc, vui vẻ đề nghị bạn:
- Diệu Ánh! Cậu mau kê cho tớ thật nhiều thuốc bổ đi! Tớ muốn nhanh chóng mang bầu.
- Sao tự dưng lại muốn nhanh chóng mang bầu? Cậu có người yêu mới rồi hả?
Ái Trân đỏ bừng mặt thuật lại chi tiết mọi chuyện với Diệu Ánh, từ chuyện cô gặp lại Trường ra sao tới chuyện anh dắt cô về nhà thưa chuyện với ba mẹ như nào. Diệu Ánh nghe xong không những không vui cho Ái Trân mà còn tỏ vẻ khó chịu. Cô khuyên nhủ bạn:
- Ái Trân! Cậu làm ơn đừng chịu thoả hiệp dễ dàng. Nếu Trường thuyết phục được ba mẹ Trường ưng thuận cậu thì không có cưới xin gì hết.
- Tớ không muốn làm khó anh ấy đâu.
- Đây không phải là vấn đề làm khó hay không. Tụi mình là con gái, phải có lòng tự trọng, người ta muốn rước tụi mình về nhà thì gia đình người ta phải đem trầu cau tới rước đàng hoàng. Tụi mình có thể không cần một đám cưới long trọng, nhưng tụi mình xứng đáng có được một đám cưới trọn vẹn.
- Ôi dào! Tớ không nghĩ nhiều như thế. Chỉ cần được cưới Trường là tớ vui rồi!
- Cậu bồng bột quá Ái Trân ạ! Hôn nhân không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Cưới một người mà không được gia đình người ta ủng hộ đã thiệt thòi rồi, chưa kể người ta vẫn còn rất thân với người yêu cũ. Sau này, nhỡ hai người đó đi quá giới hạn với nhau cũng chẳng ai bênh cậu đâu. Bởi vì trong mắt mọi người, cậu vốn là tiểu tam, xứng đáng bị nghiệp quật. Họ sẽ hả hê khi thấy cậu đau khổ thôi!
- Anh Trường và chị Hạnh Trân chơi với nhau từ bé, giờ vẫn giữ mối quan hệ tốt thì có sao đâu? Tớ chẳng thấy thiệt thòi gì hết!
Nếu như biết trước những việc diễn ra trong tương lai, có lẽ Ái Trân sẽ dành ra vài phút để suy nghĩ về những lời cảnh báo của Diệu Ánh. Nhưng chẳng ai biết trước tương lai cả, bởi vậy nên người ta mới mắc sai lầm. Ái Trân khăng khăng bảo bạn lo thừa. Diệu Ánh chán chẳng buồn đôi co với bạn. Cô kê thuốc bổ cho Ái Trân rồi dặn dò:
- Thuốc thang thì cũng chỉ hỗ trợ một phần nào đó thôi. Cậu rất gầy, nếu muốn sớm mang bầu phải chịu khó bồi bổ sức khoẻ. Ngoài ra, vì cậu đã từng bị sảy thai nên nếu có bầu phải giữ gìn hết sức cẩn thận.
Mong mỏi có em bé nên Ái Trân mua rất nhiều đồ ngon về tẩm bổ. Buổi đêm, cô còn mặc đồ ren mỏng manh để quyến rũ Bá Trường. Thực ra, chiếc que thử thai Trân làm giả vốn không qua mắt được Trường. Nhưng bởi vì cô dám thử phản ứng của anh nên anh cũng cố ý làm như mình là thằng ngốc, giả bộ tin tưởng cô mang bầu để trêu lại cô. Anh sửng sốt hỏi:
- Đang có bầu mà sao em ăn mặc phong phanh vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!