Ái Trân bị mẹ ruột bỏ rơi năm lên bảy tuổi. Vào ngày sinh nhật của Trân, mẹ dắt Trân lên thành phố chơi, đưa Trân tới một quán ăn sang trọng rồi gọi ra những món ngon nhất. Trong lúc dùng bữa, mẹ xoa đầu Trân, ngọt nhạt bảo:
- Mẹ phải ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Trân ngoan ngoãn gật đầu. Như sợ bị vuột mất thời cơ vàng, mẹ Trân nhanh chóng chuồn vội. Mẹ vừa bước chân ra tới cửa, Trân liền rớt nước mắt. Bé gọi:
- Mẹ ơi!
Người mẹ giật nảy mình, nhưng bà không quay đầu lại. Chỉ có đứa trẻ bên trong nghẹn ngào nói lớn:
- Mẹ à! Sinh nhật những năm sau Trân sẽ đợi mẹ ở đây, mẹ nhé! Nếu khi đó quán không còn mở cửa, Trân sẽ đợi mẹ ở gốc sấu ven đường. Giả bộ như cây sấu không còn nữa, Trân sẽ ngồi đợi mẹ ở hồ sen phía đối diện...
Người mẹ vội chạy tới gặp người tình nên không hề để tâm tới lời dặn dò của con. Đứa con gái tội nghiệp thì cứ chắc mẩm rằng mẹ đã nghe thấy nên nó khá an tâm. Đêm qua Trân nghe lỏm được cuộc điện thoại của mẹ và người kia, hai người tính bỏ Trân ở lại quán ăn. Họ nói chủ quán bị hiếm muộn, chắc chắn sẽ nhận nuôi Trân. Nhưng Trân không thích làm con nuôi của ai hết nên hồi sáng Trân đã dậy sớm vét sạch tiền tiết kiệm trong hộp nhựa ra bỏ vào chiếc ba lô nhỏ để phòng thân.
Trân còn lén mở điện thoại của mẹ để tìm số của ba ruột, cẩn thận chép vào vở. Mẹ rời quán được một lát, Trân đưa vở cho bác chủ quán, nhờ bác gọi điện cho ba. Đợi ba nhấc máy, Trân tỉnh bơ nói:
- Alo! Ba à! Là con đây!
Người đàn ông ở đầu dây bên kia buột miệng hỏi:
- Con nào? Nhầm máy hả?
- Con không nhầm máy ba ạ. Con là Ái Trân, đứa con rơi của ba mà bao nhiêu năm qua mặc sự van xin của mẹ, ba cũng chưa từng tới thăm con đây nè!
Có người ba hơi nghẹn, có người con tiếp tục:
- Giờ tình hình là mẹ bỏ rơi con rồi, ba có thể nào tới đón con về nuôi không ạ?
- Vớ vẩn. Mẹ con mày lại bày cái trò mèo gì vậy? Lại muốn đòi thêm tiền trợ cấp hả? Bao nhiêu? Nói luôn đi!
Ba cáu. Trân đanh đá nói:
- Ai thèm tiền của ba? Người ta đầy tiền tiết kiệm đây nè. Vấn đề là người ta cần một mái nhà, một cái giường ấm, đệm êm và những em búp bê xinh.
- Ghê! Có bao nhiêu tiền mà kêu nhiều?
- Hai trăm bảy mươi tư ngàn ba ạ.
Cô bé ngây thơ nói. Người đàn ông bật cười trêu:
- Gớm! Đằng ấy giàu ghê vậy thì tự lo được cho mình được rồi, cần gì tôi phải nuôi?
- Xi! Người ta có ba mà! Với cả đàn ông đàn ang mà không nuôi nổi đứa con nít thì mất hết cả khí chất á!
- Khí chất? Khí chất cái của nợ! Đằng ấy đã thấy có thằng đàn ông nào khí chất ngời ngời mà lại có con riêng chưa?
- Thấy rồi! Ba tớ ý!
Ái Trân nịnh nọt, giọng nói ngọt lịm của cô bé khiến người ba mềm lòng. Rốt cuộc, ba đồng ý tới gặp Trân. Trân vui vẻ nhờ bác chủ quán nhắn địa chỉ cho ba. Vì hiếu kỳ, ông Trương muốn tới đưa con gái đi chơi một lát rồi gửi nó về chỗ ông bà ngoại. Ngặt nỗi, số nhọ, khi hai cha con vào trung tâm thương mại ăn kem thì bị bà Ngọc bắt gặp. Để nịnh vợ, ông Trương phải ngậm ngùi sang tên cho em vợ căn biệt thự ở ngoại thành và mua tặng vợ chục bộ nữ trang đắt giá.
Bù lại, bà Ngọc chấp nhận cho ông đón Ái Trân về nhà, nhưng để giữ thể diện cho gia đình, họ nói với mọi người rằng Ái Trân là con gái nuôi. Rất tiếc, Ái Trân có nhiều nét giống ông Trương nên nhữngngười có quen biết với gia đình họ, chẳng ai tin vào điều đó cả.
Sau khi về nhà ba ở, Trân mới biết mình có chị gái. Hạnh Trân bằng tuổi Ái Trân, chỉ ra đời sớm hơn vài ngày nhưng vượt trội hơn em gái về mọi mặt. Ái Trân so với Hạnh Trân bị lu mờ tới mức mà trong suốt thời gian ngồi trên ghế nhà trường, bạn bè chỉ gọi cô bằng những biệt danh như "em gái của Hạnh Trân", "em gái của thần đồng", "em gái của hoa khôi". Ở nhà, ba luôn lấy Hạnh Trân ra làm thước đo chuẩn mực để răn dạy Ái Trân:
- Con phải dọn phòng sạch sẽ như chị gái.
- Con phải sắp xếp thời gian để học và chơi cân bằng như Hạnh Trân.
- Con không nên thức khuya xem phim. Hãy nhìn Hạnh Trân đi, chị luôn ngủ sớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!