Xuyên suốt tiết thứ hai của lớp chụp ảnh nghệ thuật, Trì Tái Hạ như rơi vào trạng thái "mang lưng gai ngồi bàn chông".
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, phim phóng sự cũng đã chiếu xong, giảng viên trở về phòng học theo tiếng chuông, thuận tay mở đèn.
Phòng học bỗng sáng bừng, tiếng xì xào nói nhỏ lẫn âm thanh vụn vặt tạp nham cũng tựa như nước đổ vào chảo dầu, đột ngột trở nên ồn ào.
Mọi người vội vàng rời đi, chẳng mấy chốc trước cửa đã bị chen lấn.
Trì Tái Hạ
- bình thường không thích tham gia náo nhiệt
- cũng đè thấp vành nón, đi cùng Khương Tuế Tuế, hoàn hảo hòa vào đám người đang di chuyển với tốc độ rùa bò về phía lối ra nhỏ.
Đương nhiên nhiều người thì chen chúc, trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã đánh rơi điện thoại nên phải cúi người nhặt, người bên cạnh lùi lại để chừa chỗ trống. Trì Tái Hạ không đề phòng, bị người trước mặt đẩy lui, sau lưng chợt đụng vào một lồng ngực rắn chắc.
Cô hít một hơi.
Mùi hương sạch sẽ mát lạnh tràn vào xoang mũi, một cánh tay chìa ra bên cạnh che chở cô.
Bàn tay ấy nhìn rất đẹp, trắng nõn thon gầy, xương ngón tay uốn thành độ cong lưa thưa, có thể thấy lờ mờ mạch máu xanh nhạt giữa cổ tay.
Trì Tái Hạ bừng tỉnh, sau khi đứng vững thì cô muốn nói cảm ơn, nhưng không ngờ vừa quay đầu, cô chưa kịp chuẩn bị gì đã chạm ngay một đôi mắt yên tĩnh.
"..."
Tên gì nhỉ, Hứa Định?
Cô khựng lại mấy giây, sau đó tỏ vẻ như không có chuyện gì, nói: "Cảm ơn."
Rồi cô xoay người, lưng thẳng tắp, ngón tay ngón chân đều hơi co lại.
"Không cần cảm ơn." Hứa Định cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Cũng không biết Trì Tái Hạ có nghe thấy hay không, dù sao cô cũng không quay đầu nữa. Mọi người tản ra, chẳng mấy chốc cô và Khương Tuế Tuế đã biến mất ở cửa phòng học.
-
Khi Hứa Định trở về, Thư Hiếu Vũ và Lý Vi không có ở trong phòng, chỉ còn mỗi Trần Ổn với mái tóc như ổ gà đang vừa ngáp vừa gọi điện với người khác.
"Không phải, em nhớ hồi cấp 3 mấy người bên cạnh cô ấy không ai có tính cách giống anh hết."
…
"Ai mà biết, em cũng đâu biết. Nếu anh cứ bắt em nói, vậy em chỉ đành trả lời là kiểu người hơi vô học một chút thôi."
…
"Được, được, nếu thành công thì nhớ mời cơm em đó."
Trần Ổn cúp điện thoại, buồn cười kể: "Anh cả bên câu lạc bộ của tao nghe nói tao tốt nghiệp Nhất Trung, bèn chạy đến chỗ tao nghe ngóng về Trì Tái Hạ. Mày biết Trì Tái Hạ không? Cùng tuổi chúng ta, lớp Văn 1, dáng người xinh đẹp, lúc trước lớp chúng ta có mấy đứa theo đuổi cô ấy."
Hứa Định thả cặp ngồi xuống, từ chối cho ý kiến.
"Nghe đồn nhà cô ấy rất có tiền, cũng không biết vì sao mà không đưa cô ấy ra thẳng nước ngoài, mà để cô ấy học Ban Quốc tế gì đó ở trường chúng ta nữa."
Trần Ổn mở phần mềm gọi thức ăn, vừa chọn món vừa lải nhải liên miên.
"Không phải học kỳ này Ban Quốc tế dời qua sao, anh cả bên câu lạc bộ tao mới chạm mặt cô ấy một lần mà đã mê muội ngay, phải tìm người hỏi han khắp nơi. Bình thường người anh em đó cũng khá ít nói, là con trâu giống mày ở Viện bọn họ đó. Không phải tao nói đâu, người như anh ấy ấy mà, chắc chắn sẽ không đùa giỡn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!