Sắc trời đêm ảm đạm, một bên là cửa sổ thủy tinh sạch sẽ của nhà hàng, lộ ra nguồn sáng dìu dịu bên trong, một bên là ánh đèn rực rỡ từ trung tâm mua sắm, hai mặt khác thì bị sân thượng bên cạnh che kín. Phóng tầm mắt ra xa, có thể chứng kiến toàn bộ khung cảnh sáng bừng lấp lánh và vẻ ồn ã huyên náo của cuộc sống về đêm.
"Này? Ai đang nói chuyện phía bên em thế, rốt cuộc em có tới hay không?" Lương Kim Việt nghe thấy đầu dây kia có một giọng nam gọi "Hạ Hạ", nhưng không nghe được cụ thể đối phương đang nói gì.
Trì Tái Hạ chẳng rảnh để ý đến anh ta, cô quay đầu, bàn tay nắm chặt điện thoại buông xuống.
Hứa Định đứng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, nhẹ nhàng giữ chặt tay cô. Rõ ràng vẫn yên tĩnh điềm nhiên như thường ngày, nhưng không hiểu vì sao Trì Tái Hạ lại cảm nhận được vẻ hồi hộp không xác định được, lẫn nỗi khát khao bị đè nén và kiềm chế trên người anh.
Nỗi khát khao này vẫn luôn bị ràng buộc dưới nền giáo dưỡng đàng hoàng, chỉ vỏn vẹn bị tràn ra ngoài một chút cũng đã khiến cô rất ngạc nhiên.
Cô nhìn xuống bàn tay đang được nắm lấy.
Dường như anh muốn thả ra, nhưng rồi anh chỉ mấp máy môi, vẫn giữ nguyên cảm xúc mong manh này, không chịu buông tay.
Thế này… anh đang ghen ư?
Trì Tái Hạ hoàn hồn, giải thích cặn kẽ: "Em có một người bạn được nghỉ, về nước nên hẹn bạn học cũ họp mặt. Nhưng em không muốn đi, em vốn không thích đến quán bar."
Hứa Định im lặng, đầu ngón tay khẽ cử động, tựa như mới thở phào nhẹ nhõm.
Bấy giờ, Trì Tái Hạ mới nhớ tới điện thoại trong tay.
Cô cầm lên xem, Lương Kim Việt bên kia đã cúp máy từ lâu.
Cũng đúng, người kiên nhẫn không quá ba mươi giây như anh ta làm sao có thể chờ cô nói chuyện mãi được, anh ta cũng đâu phải bạn trai có kiên nhẫn siêu cấp vô địch trước mặt này!
Chút mừng thầm nho nhỏ lan tỏa khắp đáy lòng cô, cô chủ động nắm chặt tay Hứa Định, còn vờ như chẳng có chuyện gì: "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mau vào thôi anh."
"Ừa." Dường như giọng anh bị gió thổi nên nghe hơi khẽ.
Nhưng anh đã được đáp lại, rốt cuộc bàn tay vốn không dám vi phạm quá mức kia cũng dám hạ xuống nắm chặt lấy tay cô.
-
Dùng bữa xong, hạng mục hẹn hò Hứa Định sắp xếp kế tiếp là xem phim.
Dù sao anh cũng là người có thể tuân theo quy trình hoa tươi cơm Tây vòng tay, nên không hề nằm ngoài dự đoán nếu mấy kế hoạch khác cũng vừa quê vừa đúng từng bước như vậy.
Hứa Định còn giải thích dạo trước anh từng thấy cô đăng cuống vé bộ phim này, đây là phần 2.
Trì Tái Hạ cũng không dị nghị gì.
Lúc rời khỏi nhà hàng, Trì Tái Hạ ôm bó hoa hồng trắng hồng phấn khổng lồ kia.
Hứa Định xách túi giúp cô, trong lúc lơ đãng thì lia mắt xuống bàn tay đang ôm hoa của cô.
Hình như Trì Tái Hạ đã nhận ra, hai người đang đi song song, cô chợt giơ một tay lên để chỉnh lại tóc.
Chỉnh xong, bàn tay đó cũng tự nhiên rủ xuống bên cạnh người.
Vài giây sau, một bàn tay to rộng thử chạm vào thăm dò.
Cô không tránh.
Thế là bàn tay đấy được một tấc lại muốn thêm một thước, chậm rãi bao lấy mu bàn tay cô, sau đó lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay của Trì Tái Hạ.
Trì Tái Hạ quay mặt sang nơi khác, cắn môi nhịn cười.
Hứa Định cũng kiềm chế khóe môi đang nhếch lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!