Chương 31: (Vô Đề)

Là ảo giác của cô sao? Sao cô cứ cảm giác cô gái được vẽ này hơi giống mình nhỉ…Cả hai đều có tóc xoăn dài, mái tóc rất dày.

Trì Tái Hạ nghi ngờ.

Nhưng chuyện riêng tư của người ta, cô thật sự không tiện quan sát nghiên cứu.

Lật đến trang trống phía sau, cô còn đang suy nghĩ quả thật hơi giống, nhưng cũng chỉ một xíu xiu thôi. Bởi vì anh chỉ vẽ góc nghiêng mặt và mái tóc xoăn dài, hơn nữa người nọ còn ở trong tư thế gục xuống bàn ngủ, mắt nhắm lại. Cả bức tranh tương đối chú trọng cảm giác bầu không khí, gương mặt chỉ được phác họa nhạt bằng mấy nét, không nhìn rõ cụ thể.

Vậy vấn đề tới đây, người anh vẽ là ai?

Người tồn tại thật, hay chỉ vẽ thôi?

Ngành học của anh hình như cần phải biết kỹ năng hội họa. Trong thời khóa biểu mà Khương Tuế Tuế gửi cho cô xem lúc trước, có một môn liên quan đến mỹ thuật kiến trúc, thế cũng có thể là bài tập trên lớp… Nhưng lớp chuyên ngành mỹ thuật của bọn họ có luyện vẽ chân dung không?

Trì Tái Hạ suy nghĩ lung tung, cũng không biết mình đang viết linh tinh cái gì.

Đúng lúc này, giáo sư trên bục giảng chợt tuyên bố: "Vậy buổi tọa đàm hôm nay tới đây thôi, cảm ơn mọi người…"

?

Kết thúc?

Không phải chứ, hay thầy nói thêm hai phút được không?! Bút của em còn chưa rơi đâu!!!

Trì Tái Hạ lấy lại tinh thần, vô thức quay đầu nhìn về phía Hứa Định.

Hứa Định cũng đang nhìn cô, vừa nhìn cô vừa ngó quyển ký họa, dường như đang hỏi cô đã viết xong chưa.

"Xong ngay!" Cô che đống mình viết linh tinh đi, còn giả vờ giả vịt quẹt thêm vài nét, sau đó xé tờ giấy kia ra rồi xếp lại, nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Ban nãy có một số mục thầy giảng rất hay, tôi ghi chép một chút. Được rồi, chúng ta đi thôi."

Ghi chép tọa đàm phòng chống ma túy.

Lại liên tưởng đến báo cáo sức khỏe lúc trước ngẫu nhiên nghe được…

Có vẻ cô rất chú ý tới phương diện sức khỏe này.

Hứa Định cũng không nói thêm, gật gật đầu, cất kỹ đồ dùng, đứng dậy bước ra ngoài lối đi nhỏ, chừa vị trí cho cô, che chở cô không bị người ta chen.

Rời khỏi phòng học.

Trì Tái Hạ vừa xuống cầu thang vừa hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

"Tôi sao cũng được, còn cậu?"

Trì Tái Hạ vốn là loại người ăn để sống, không có khẩu vị gì đặc biệt, bình thường cũng sẽ không ăn khuya. Vừa rồi viên phô mai kia đã khiến cô no rồi, hiện giờ sao có thể nghĩ ra muốn ăn gì chứ.

Cô nói: "Cậu cứ tùy ý chọn, tôi rất ít khi ăn khuya."

"Vậy tôm?"

"Mùa này có tôm sao?"

"Ừa, ở phía cổng Đông có một tiệm, bốn mùa đều có."

"Vậy đi thôi."

"Cẩn thận."

Hứa Định đi bên phải cô, chú ý phía sau có hai người đang vui cười đùa giỡn, bình nước suýt nữa đã đụng phải đầu cô, anh vươn tay ra ngăn cản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!