Cuộc điện thoại này đến rất đột ngột, tin tức về nước cũng thế. Một lúc lâu sau Trì Tái Hạ vẫn chưa nói lời nào, chậm chạp tiêu hóa tin tức xong thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Gặp một chút?
Anh ta nói gặp một chút là phải gặp à, có giá quá nhỉ.
Không hiểu sao lửa giận bùng nổ, giọng cô lập tức cao lên một quãng tám, gần như không nghĩ ngợi gì đã chửi đối phương một trận: "Giáng sinh về làm gì, tảo mộ hả? Tảo mộ thì đến nghĩa trang ngoại ô ở hướng Tây tìm mộ tổ nhà anh đi, bớt lắc lư ở trước mặt tôi. Xui xẻo!"
Chửi xong cô cúp điện thoại, biến thành mèo con quạu quọ, bầu không khí trong xe cũng tức khắc giảm xuống.
Khương Tuế Tuế ngơ ngác trước cuộc điện thoại và cơn tức giận bất ngờ này, bèn thò đầu ra sau nhìn một tí.
Cô nàng còn chưa kịp mở miệng, Trì Tái Hạ đã vô cảm lấy chiếc kính râm trong túi đeo lên.
Gương mặt không vui bị che hơn phân nửa, ý tứ hết sức rõ ràng…cô từ chối giao tiếp.
Khương Tuế Tuế chuyển hướng sang Hứa Định bên cạnh.
Anh dường như không nghe thấy gì cả, ánh mắt chạm phải cô nàng một lát cũng không có gợn sóng.
Gặp nguy không loạn, thấy biến không sợ, không hổ là Hội trưởng Hứa!
Cô nàng lặng lẽ quay đầu lại, nắm chặt dây an toàn, cả đường yên tĩnh như gà hiếm có.
Khi taxi dừng ở quảng trường gần hồ Ngân Nguyệt, tài xế nhìn trước nhìn sau, rốt cuộc ánh mắt rơi trên người Khương Tuế Tuế ngồi ghế lái phụ, cực kỳ thấu hiểu bầu không khí mà nhỏ giọng chào hỏi: "Người đẹp, nhớ đánh giá năm sao nha."
Khương Tuế Tuế gật đầu liên tục, làm ngôn ngữ ký hiệu "ok ok", rồi tháo dây an toàn trượt xuống xe, động tác liền mạch lưu loát.
Hứa Định cũng xuống xe, nhưng anh không thể hiện cảm giác cuối cùng cũng hít được không khí trong lành như Khương Tuế Tuế.
Anh chú ý đến Trì Tái Hạ vẫn còn ngồi yên trong xe, anh đưa tay che ở nóc xe, hơi nghiêng người nhắc nhở người ngồi bên trong: "Trì Tái Hạ, tới rồi."
Sao cơ?
Trì Tái Hạ phản xạ có điều kiện mà rụt rụt vai, cô bừng tỉnh.
Thấy cô ngồi dậy khỏi thành ghế, tháo kính râm xuống, ánh mắt còn đang thất thần, Hứa Định hơi giật mình.
Vậy là trong quãng đường tầm mười phút này…cô không chỉ nhắn tin chim cánh cụt, nghe điện thoại, tức giận, mà còn đánh được một giấc.
Trì Tái Hạ cũng mơ mơ màng màng không biết chuyện gì xảy ra. Rõ ràng tối qua cô ngủ rất ngon, nhưng bị chọc tức một hồi thì không hiểu sao cơn buồn ngủ lại kéo tới, sau đó chẳng mấy chốc đã ngủ gật.
Não cô choáng váng bước xuống xe, gió lạnh thổi qua, cảm giác cơn giận không có chỗ phát tiết vừa rồi bất chợt tan biến.
Khi thấy Wechat Lương Kim Việt gửi đến, rốt cuộc cô cũng có thể hòa bình mà vô cảm trả lời: "Để coi."
Lương Kim Việt gửi Wechat tới chỉ đơn giản để khuyên cô đừng tức giận như vậy, còn nghiêm túc nói rằng anh ta được nghỉ nên về nước, muốn gặp cô một chút.
Hai người là thanh mai trúc mã thật sự, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhà trẻ đến cấp 3 cả hai đều học chung một trường. Ở trường học họ cũng là nhân vật nổi tiếng nhất, dung mạo đẹp đẽ gia thế tốt, toát lên vẻ rực rỡ phản nghịch của tuổi dậy thì.
Lúc đầu Trì Tái Hạ không có suy nghĩ gì, cô và Lương Kim Việt quá quen thuộc, ở bên ngoài thấy anh ta cực kỳ ngầu lòi, cô còn có thể xem thường liếc lên tận trời.
Bắt đầu từ cấp 2, đám bạn sẽ thường bàn tán một hai tin về anh ta, thậm chí rất nhiều người bắt đầu ngầm thừa nhận hai người bọn họ là một đôi. Trì Tái Hạ cũng xem thường, chẳng qua lâu dần, trong đầu sẽ tự nhiên bị thay đổi theo, kiểu gì cũng sẽ so sánh những người theo đuổi khác với Lương Kim Việt.
Tình bạn thật sự biến chất có lẽ là vào kỳ nghỉ hè từ cấp 2 lên cấp 3, bọn họ ra ngoài chơi với nhau. Ở bên ngoài, cô bị một tên háo sắc tay tiện muốn tốc váy mình, cô còn chưa kịp phản ứng, Lương Kim Việt đã bắt được cổ tay đối phương bẻ lại, đấm người kia một trận.
Thời khắc đó, cô cảm thấy dáng điệu kiêu căng khó thuần của Lương Kim Việt có tí đẹp trai.
Đáng tiếc thay, chỉ có tình bạn của cô thay đổi, nhưng Lương Kim Việt thì không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!