Mùa hạ ở Bình Thành vừa nóng vừa dài đằng đẵng, đã vào lập thu nhưng lá cây bên đường vẫn phải hứng ánh mặt trời chói chang, sau đó trở nên xanh trong. Thi thoảng xuất hiện làn gió thổi qua, nhưng chỉ cuốn theo một cơn nóng khô hanh bụi bặm, cực kỳ khó chịu.
Xế chiều, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen chạy qua con đường cây sặc sỡ ở khu dạy học Thành Nam, đến thẳng ký túc xá.
Cuối cùng dừng trước tòa ký túc xá nữ số 17.
Trì Tái Hạ bước xuống xe, cầm chiếc dù hoa che nắng, kính râm che một nửa gương mặt lớn bằng bàn tay của cô, cằm khẽ nhếch lên, vừa đủ độ cong để quan sát đánh giá.
Hôm nay cô mang đôi High Heel Sandals, dây bằng lụa quấn quanh mắt cá chân, bên dưới là gót chân thon dài, bên trên là cặp cẳng chân cân đối nuột nà.
Dưới chiếc váy hai dây lộ ra phần đầu gối trắng sữa.
Tóc xoăn màu trà lạnh suông dài tùy ý xõa trên vai, chiếc cổ trắng nõn thon gầy thoắt ẩn thoắt hiện.
Có vẻ các nam sinh đang kề vai sát cánh đánh bóng rổ cách đó không xa đã chú ý đến Trì Tái Hạ, họ thuận miệng bàn tán vài câu.
Tuy nhiên, Trì Tái Hạ không hề cảm nhận được ánh mắt của nhóm nam sinh kia, cũng chẳng quan tâm. Trong lúc rảnh rỗi đợi dì tài xế chuyển hành lý, cô rảnh tay ấn mở Wechat Chu Tư Dương vừa gửi qua:
[Hạ Hạ, đến Thành Nam chưa? Không biết giờ em có thể trả lời tin nhắn hay không. Hai ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, vẫn muốn nói một tiếng…xin lỗi với em.]
Trì Tái Hạ liếc nhìn thời gian.
13:14
1314*?
*1314 tiếng Trung là / Yīqiān sānbǎi yīshísì / và đọc nhanh là / Yīsānyīsì / đồng âm với cụm từ / Yīshēng yīshì / có nghĩa là "trọn đời trọn kiếp".
Cười chết, cứ tưởng chơi cái trò vặt online đúng giờ nhận thưởng kia thì cô sẽ dễ dàng tha thứ sao.
Chu Tư Dương: [Anh thật sự rất thích em.]
Cô đẩy kính râm, tuy bận nhưng vẫn ung dung nhìn tin tiếp theo…
Chu Tư Dương: [Nhưng như em đã nói, có lẽ giữa chúng ta không có duyên phận rồi. Nếu em đã muốn ngừng lại, vậy chi bằng chúng ta…cứ thế thôi.]
?
Trì Tái Hạ chăm chú nhìn tin nhắn, suy nghĩ một hồi.
Cô muốn dừng, nhưng chính anh ta muốn tiếp tục mà.
Cứ thế thôi, có ý gì, mặt dày mệt mỏi rồi nên hơi buồn bực à?
Chẳng đợi cô đọc hiểu xong, Chu Tư Dương đã tiếp tục gửi một đoạn văn ngắn mang đầy hơi thở nghệ thuật.
Trì Tái Hạ lướt sơ qua nhanh như gió, không nhịn được mà xùy một tiếng.
Anh ta muốn dùng chia tay để đánh lạc hướng, để cô phải dỗ ngược lại anh ta à?
Mơ kiểu gì vậy, mấy chiêu trả đũa đảo khách thành chủ này, không một ai có thể quen hơn cô đâu.
Cô nhẹ nhàng trả lời: [Ok, như anh muốn.]
Rồi cô lập tức lẳng lặng bỏ điện thoại xuống.
-
"Cô ấy thật sự đến trọ ở trường…còn tưởng rằng cô ấy sẽ không đến chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!