Chương 4: (Vô Đề)

Trên đời này, người càng muốn theo đuổi tự do, lại càng không có được tự do.

Ta đau khổ đến mức không kìm được nước mắt, rồi lại tàn nhẫn lau đi nước mắt.

Đã đến thì phải an phận, nếu không thể thay đổi, vậy thì cứ chấp nhận.

Dù sao ta cũng phải sống thật tốt.

Không phải vì người khác, mà là vì chính bản thân ta.

Bên ngoài sân vang lên tiếng nha hoàn bẩm báo: "Vương gia đến rồi."

Ma ma vui mừng ra mặt, nhưng khi nhìn thấy có hai người cùng đến, sắc mặt bà ấy lập tức sa sầm xuống.

Tô Dao trang điểm lòe loẹt, ôm cánh tay Sở Vụ Tiêu đi vào, vết thương trên mặt nàng ta đã đỡ nhiều, không còn sưng đỏ nữa.

Chắc hẳn là vẫn còn một chút vết đỏ, nếu không nàng ta cũng sẽ không trang điểm đậm như vậy để che đi.

Sau khi dọn xong thức ăn, Sở Vụ Tiêu sai tất cả mọi người lui xuống.

Trong viện, chỉ còn lại ba chúng ta.

Tô Dao thân mật ôm chặt lấy tay Sở Vụ Tiêu.

"Tỷ tỷ, đã lâu không gặp, muội vẫn còn sống, tỷ không ngờ tới đúng không?"

Sau khi ngồi vào bàn, Tô Dao mỉm cười với ta, chủ động gắp thức ăn cho ta.

Ta đã sớm bình tĩnh lại sau cơn kinh ngạc ban đầu: "Quả thật là bất ngờ, không ngờ Tiết tứ tiểu thư năm xưa, lại chính là Tô Dao ngày hôm nay."

Đôi đũa đang gắp thức ăn của Tô Dao run lên vì dùng sức, nụ cười giả tạo trên khóe môi dần dần lộ ra vẻ oán hận: "Vương gia, chàng ra ngoài trước đi, thiếp và tỷ tỷ đã nhiều năm không gặp, thiếp có rất nhiều lời muốn nói với tỷ ấy."

Sở Vụ Tiêu gật đầu: "Hai người là tỷ muội nhiều năm, đã lâu không gặp, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, sau này, các nàng phải sống hòa thuận với nhau."

Tô Dao cười ngọt ngào, tiễn hắn ra ngoài: "Thiếp sẽ làm vậy, thiếp rất nhớ tỷ tỷ."

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta diễn trò, cầm đũa lên ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Sở Vụ Tiêu rời đi, nụ cười trên môi Tô Dao lập tức biến mất.

Nàng ta tiến lại gần ta, lạnh lùng chế nhạo: "Tỷ tỷ có khẩu vị tốt thật đấy, tỷ làm sao nuốt trôi được vậy?"

Ta không để ý đến nàng ta, thậm chí còn múc thêm một bát canh.

"Cố Quỳnh, bây giờ tỷ không phải nên quỳ xuống nhận lỗi với ta sao?!" Thái độ thờ ơ của ta đã chọc giận nàng ta.

Ta nhướng mày: "Ta có lỗi gì chứ?"

Chỉ là một câu nói mà thôi, không biết vì sao lại khiến nàng ta phát điên lên.

Nàng ta ném đũa, đập bát, trợn mắt nhìn ta, tức giận lao vào bóp cổ ta, gầm lên: "Cố Quỳnh, đồ đạo đức giả, tại sao Tiết gia ta bị tru di cửu tộc, còn Cố gia các ngươi lại thăng quan tiến chức!"

"Ba chúng ta cùng nhau lớn lên, ta xem ngươi như tỷ muội ruột thịt. Vậy mà khi Tiết gia ta sa cơ lỡ vận, ta van nài ngươi gặp mặt một lần, ngươi lại nhẫn tâm khép cửa không màng!"

"Cha ngươi cùng cha ta vốn là bằng hữu thâm giao, vậy mà khi gia đình ta gặp nạn, ông ta lại chỉ biết lo cho bản thân, trơ mắt nhìn già trẻ lớn bé Tiết gia ta c.h.ế. t không nhắm mắt!"

Mắt nàng ta ứa lệ, ta cau mày đẩy ra: "Điên rồi!"

Nàng ta từ dưới đất đứng lên, trừng mắt nhìn ta: "Đây là ngươi nợ ta! Cố Quỳnh, ngươi nợ ta cả đời!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!