Chương 2: (Vô Đề)

Ta ngẩng đầu lên, nở một nụ cười vui vẻ với cha mẹ.

"Con đồng ý gả! Con gái gả đi là để làm vương phi, chứ không phải bán mình cho nhà người ta làm nha hoàn, cho dù đi nữa, dựa vào công lao của cha và huynh trưởng, Sở Vụ Tiêu cũng phải nể mặt con vài phần, đối xử với con cho phải phép."

Cha và mẹ ôm ta khóc nức nở.

Trong lòng ta cũng tràn ngập nỗi buồn tủi.

Nhưng dần dần, ta cũng chấp nhận hôn sự này.

Có nhà mẹ đẻ hùng mạnh như vậy làm chỗ dựa, ta nhất định sẽ không sống quá khổ sở.

Dù sao cũng chỉ là cuộc hôn nhân do hoàng thượng ban, ta chỉ cần giữ được thể diện và tôn quý là đủ.

Một ngày trước khi ta và Sở Vụ Tiêu thành hôn.

Thẩm Bích

- thiếu niên tướng quân thanh mai trúc mã của ta

- đã cưỡi ngựa không quản ngày đêm từ biên quan lén trở về, muốn đưa ta đi.

Chàng nói: "Chỉ cần nàng nói một câu, dù là chân trời góc bể, hay vinh hoa phú quý gì ta cũng không cần, ta sẽ đưa nàng đi."

Ta lắc đầu, lui về sau hai bước, từ đó phân định rõ ràng ranh giới với chàng: "Cha mẹ ta tuổi đã cao, làm sao ta có thể bỏ lại gia tộc mà cùng chàng bỏ trốn được?"

Hốc mắt chàng dần đỏ lên, nước mắt rơi xuống, nhưng chàng vẫn cố chấp không chịu rời đi.

Cổ tay chàng bị dây cương cọ xát đến bật máu, dưới mắt là quầng thâm vì thiếu ngủ triền miên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy vị thiếu niên tướng quân oai phong lẫm liệt, bách chiến bách thắng trên chiến trường, cho dù cận kề cái c.h.ế. t cũng vẫn có thể vinh quang hy sinh này, hóa ra cũng có lúc yếu đuối mong manh đến vậy.

"Thẩm Bích, trên vai chúng ta đều có trách nhiệm với gia tộc, chúng ta không nên chỉ vì tình cảm nam nữ mà đánh mất lý trí."

Nếu ta vì tình yêu mà cùng chàng rời đi, vậy cha mẹ ta phải làm sao?

Muội muội ta sẽ ra sao?

Sau này muội ấy cũng phải gả cho người ta.

Nếu muội ấy có một người tỷ tỷ bỏ trốn theo tình lang, muội ấy biết ăn nói làm sao với người đời?

Cha mẹ và người thân của ta phải làm sao ăn nói với hoàng thượng?

Ta không thể ích kỷ như vậy.

Cha mẹ sinh thành nuôi dưỡng ta, làm sao ta có thể lấy oán báo ơn?

Ta cố nén tiếng nấc nghẹn ngào, mỉm cười với chàng: "Thẩm Bích, hãy đính thân với một cô nương khác đi. Dù sau này thế nào, ta sẽ luôn nhớ đến chàng của ngày hôm nay, người đã không màng tất cả vì ta, được yêu chàng, A Quỳnh rất hạnh phúc."

Ta đóng chặt cánh cửa phủ tướng quân, cũng đóng lại tất cả những khả năng giữa ta và Thẩm Bích.

Ngày mai, ta chính là vương phi cưới hỏi đàng hoàng của Sở Vụ Tiêu rồi.

----------------

Ngày đại hôn, sau khi ta và Sở Vụ Tiêu bái đường xong, hoàng thượng đích thân ban rượu hợp cẩn.

Ngay cả thái hậu cũng đến dự hôn lễ, đủ thấy họ coi trọng cuộc hôn nhân này đến mức nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!