Đã lâu lắm rồi Thư Minh Yên không mơ đến hồi còn nhỏ, tối nay trong lúc mơ màng, cô đã nhớ lại rất nhiều chuyện.
Năm cô 6 tuổi, cha mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không lâu sau, ông nội cũng bệnh rồi mất theo, trên đời này cô đã không còn người thân nữa.
Trước khi ông nội qua đời, ông đã giao cô lại cho ông bạn ở nhà họ Mộ.
Ông Mộ thu xếp tất cả hậu sự cho ông nội, rồi nói rằng muốn dẫn cô về nhà họ Mộ.
Thư Minh Yên không biết gia đình mới của mình sẽ thế nào, cô rất nhát gan, luôn trốn tránh, cứ ôm đùi ngồi dưới một cái bàn tròn, dù ai gọi cũng không chịu ra ngoài.
Sau đó, trong tầm mắt cô xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng.
Đôi giày sạch sẽ không dính chút bụi bẩn dừng lại cạnh bàn.
Thư Minh Yên thận trọng rụt người vào sâu bên trong.
Người kia ngồi xổm xuống, đôi đồng tử đen như mực nhìn thẳng về phía cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dáng vẻ của một cậu thiếu niên tầm 13, 14 tuổi, trắng trẻo tươm tất, khung xương khá gầy, khuôn mặt lạnh lùng điển trai.
Thư Minh Yên sợ tới mức mở to hai mắt, bàn tay vô thức nắm chặt góc áo.
"Em là Nông Nông?" Trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra vài tia dịu dàng, cực kỳ dễ nghe.
Anh bỗng ngồi xuống sàn, ngang tầm với chiều cao lúc này của cô.
Quần áo gọn gàng sạch sẽ như vậy lại vô tình dính phải bụi bẩn trên sàn.
Đối phương không nhìn cô, anh chỉ ngồi dựa lưng vào tường, dường như hồi tưởng lại gì đó, rất lâu sau mới lên tiếng nói: "Năm ba tuổi, mẹ tôi đã không còn. Bố tôi bận rộn công việc, đi sớm về muộn, đôi khi phải đi công tác mấy tháng trời không thấy bóng người. Lúc mẹ tôi mất, ông ta thậm chí còn không về kịp để gặp mẹ lần cuối. Nhà họ Mộ à, thật ra cũng lạnh lẽo không có hơi ấm gì cả, giống như một cô nhi viện nguy nga tráng lệ thôi."
Vừa dứt lời, Thư Minh Yên nghe được tiếng quát lớn của ông Mộ: "Mộ Du Trầm, bố kêu con tới dỗ con bé, con lại đi nói bậy bạ gì vậy hả?"
"Cô nhi viện cũng tốt, đều là những đứa trẻ không cha không mẹ, không ai giống ai nhỉ?" Mộ Du Trầm nhìn về phía Thư Minh Yên: "Và chúng ta chính là người thân của nhau."
Anh vươn tay tới, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Nếu em đã vào gia đình này, thì về sau tôi sẽ bảo vệ em."
Tay anh trắng trẻo, khớp xương tay rõ ràng, thon dài tuyệt đẹp.
Thư Minh Yên nhìn chằm chằm một hồi, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên tay anh.
Lòng bàn tay của cậu thiếu niên ấm áp, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Đến khi lên xe của nhà họ Mộ, cô vẫn luôn được Mộ Du Trầm ôm trong lòng, yên lặng ngoan ngoãn.
Khoé mắt ông Mộ liếc nhìn một cái, vươn tay: "Nông Nông, ông nội ôm con được không?"
Thư Minh Yên vẫn nắm chặt cổ áo Mộ Du Trầm không buông.
Ông Mộ liếc mắt nhìn thằng con trai yêu nghiệt của mình, cười đùa: "Không ngờ, tiểu tử nhà ngươi cũng rất có duyên với con nít nhỉ."
Mộ Du Trầm dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ: "Vậy chẳng phải nên cảm ơn bố vì đã giao hết con nít trong nhà cho con quản sao?"
"Sao lại nói thế." Ông Mộ ngồi thẳng người: "Ta bận rộn công việc như vậy chẳng phải là để nuôi đại gia đình này à? Anh hai con thì không bớt lo được, nhưng tiểu Dữu, chú nhỏ như con chăm sóc cháu gái là chuyện nên làm, bây giờ thêm một tiểu Minh Yên nữa thôi. Hơn nữa, ta có giao hết cho con đâu, chị con cũng chăm sóc không ít mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!