Nếu không phải do giọng nói và hơi thở vừa rồi quá quen thuộc, thì Thư Minh Yên đã nghi ngờ rằng người vừa nói chuyện không phải là Mộ Du Trầm.
Anh ngày càng biết cách trêu đùa cô, mà còn rất thích thú với điều đó.
Dưới ánh sáng mập mờ, khuôn mặt phóng khoáng kia đã ở gần cô trong gang tấc, hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau.
Hàng mi của Thư Minh Yên run run, gằn rõ từng chữ gọi anh: "Chú nhỏ."
Cô lại cố tình gọi như vậy, giống như cho rằng xưng hô thế này có thể chọc tức anh.
Mộ Du Trầm lười biếng nhấc mí mắt: "Làm sao?"
"Không có gì, tôi gọi anh vậy thôi." Thư Minh Yên bày ra vẻ mặt vô tội, rồi lại thở dài một tiếng: "Xưng hô này thật sự rất thuận miệng, nếu tôi không sửa được thì phải làm sao đây?"
Bây giờ anh vừa ghẹo cô một chút thì cô đã biết đánh trả lại.
Mộ Du Trầm híp mắt, phát hiện dáng vẻ này của cô càng thú vị hơn so với vẻ thẹn thùng không nói gì trước kia.
"Em muốn gọi tôi là gì cũng được, chẳng qua, nếu em cứ khăng khăng quan trọng hoá chút xưng hô này…" Khoé môi anh khẽ cong lên, kề sát môi bên tai cô, hạ thấp tông giọng nói: "Chẳng lẽ Nông Nông của chúng ta có sở thích đặc biệt gì sao?"
Thư Minh Yên: "?"
"Anh mới có!"
Hai má Thư Minh Yên nóng lên, dùng sức đẩy anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh.
Mộ Du Trầm bị đẩy ra thì mỉm cười nhìn cô: "Chuyện hôn môi, còn muốn luyện tập nữa không?"
"Không luyện nữa." Thư Minh Yên có chút hờn dỗi mà lẩm bẩm một cậu, kéo chăn lên che nửa khuôn mặt.
Vốn dĩ cô tưởng rằng với độ mặt dày đêm nay của Mộ Du Trầm thì anh sẽ tiếp tục nhích lại gần cô.
Nhưng sau một hồi lâu, Thư Minh Yên vẫn không thấy động tĩnh gì.
Kế đó, Mộ Du Trầm lại ung dung trở mình nằm thẳng người: "Không muốn luyện nữa thì để hôm khác, ngày mai em còn phải dậy sớm, ngủ đi."
Chuyện vừa rồi cứ vậy mà cho qua à, Mộ Du Trầm không có hành động gì khác sao.
Trong lòng Thư Minh Yên có chút nghi ngờ, chẳng phải đêm nay anh đã có dự định thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với cô rồi sao, ám chỉ vừa rồi rõ ràng như vậy, còn kêu cô cởi áo ngực, bây giờ cứ vậy mà buông sao?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng không đúng.
Nếu anh thật sự có dự định làm gì đó, thì anh sẽ không kêu cô cởi ra sớm như vậy.
Dựa theo tình tiết thông thường, thì đó là bước gần cuối mới phải.
Cho nên đêm nay anh thật sự không có kế hoạch gì, chỉ đơn giản là muốn cô ngủ thoải mái hơn.
Còn vừa rồi, anh chỉ đơn thuần trêu ghẹo cô hai câu cho vui miệng thôi.
Không biết rốt cuộc trong lòng Mộ Du Trầm đang nghĩ gì.
Nhưng Thư Minh Yên cũng không quá để tâm đến, anh không chủ động, thì cô cũng không nói gì.
Lấy điện thoại ở đầu giường liếc xem giờ một cái, gần 10 giờ rưỡi, vẫn có thể ngủ được bảy tiếng.
Trước khi tắt máy, cô thoáng nhìn lượng pin hiển thị trên góc phải màn hình, còn chưa tới 10%.
Lúc này cô mới nhớ ra, đồ sạc vẫn còn để dưới phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!