Thư Minh Yên đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô trở lại thì thấy Mộ Du Trầm đang ngồi trước bàn học cạnh giường.
Anh mang theo laptop riêng đến Giá Huyện, lúc này đang bận xử lý một số tài liệu.
Nghe được tiếng mở cửa, Mộ Du Trầm ngước mắt nhìn đồng hồ, cầm laptop: "Em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi có một cuộc họp."
Thư Minh Yên đứng ngay cửa, gật đầu: "Được."
Sợ làm phiền đến cô, Mộ Du Trầm cầm laptop đi ra ngoài phòng khách.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Thư Minh Yên, cô không có gì làm, chính mình nằm trên giường. Bây giờ vẫn còn sớm nên cô vẫn chưa thấy buồn ngủ.
Nhớ đến số điện thoại của Bạch Đường mà thím Bạch đã cho cô, Thư Minh Yên lên wechat tìm được tài khoản, gửi lời mời kết bạn.
Lúc người thân còn sống, sân vườn nhà Thư Minh Yên và nhà của Bạch Đường chỉ cách nhau một bức tường.
Bố của Bạch Đường rất mê cờ bạc nên cách vách lúc nào cũng la lối om sòm, đôi lúc còn động tay đánh thím Bạch.
Mỗi lần như vậy, mẹ của Thư Minh Yên đều sẽ chạy qua dẫn Bạch Đường về nhà mình.
Cô và Bạch Đường sẽ ở trong căn phòng nhỏ chơi xếp hình với nhau.
Bạch Đường thích khiêu vũ, cũng được ông trời ban cho thiên phú, mặc chiếc váy ballet đứng trên sân khấu nhẹ nhàng xoay tròn, chính là chú thiên nga trắng xinh đẹp nhất.
Cô ấy từng nói rằng, sau này dù có trưởng thành thì vẫn sẽ khiêu vũ, trở thành một vũ công tài ba.
Lần gần đây nhất Thư Minh Yên nhìn thấy Bạch Đường, có lẽ là sáu năm trước.
Khi đó cô vừa vào lớp 10, dì Dung đã dẫn cô về cúng bái bố mẹ, trước đó ông cụ Mộ đã mua cho cô chiếc điện thoại đầu tiên.
Như thường lệ, sau khi cúng bái bố mẹ xong thì trở về nhà xem thử.
Bạch Đường nghe được động tĩnh thì chạy sang, nhưng khi bị hỏi đến chuyện khiêu vũ thì mặt mày cô ấy ủ rũ: "Mẹ chị vẫn rất ủng hộ chị, nhưng mấy năm nay vì khiêu vũ không kiếm được nhiều tiền nên bà ấy thường xuyên cãi nhau với bố chị, năm nay chị thi đại học không được tốt, muốn thi lại, thật ra cũng hơi nản chí, chuyện khiêu vũ không biết còn duy trì được bao lâu."
Thư Minh Yên nắm tay cô ấy an ủi, động viên cô ấy.
Trước khi đi cô còn để lại số điện thoại của mình, nói rằng nếu sau này có chuyện gì cần tâm sự thì cứ gọi cho cô.
Sau hôm đó, những lúc trở về cô chưa từng gặp lại Bạch Đường.
Cô sang nhà bên tìm thì Bạch Đường cũng không có ở nhà.
Nhiều năm trôi qua, số điện thoại của Thư Minh Yên vẫn không thay đổi, nhưng Bạch Đường cũng chưa từng gọi điện cho cô.
Gửi lời mời kết bạn Wechat rồi nhưng đối phương vẫn chưa có phản hồi.
Thư Minh Yên buông điện thoại, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những hồi ức khi còn bé.
Cô nhớ khi còn bé, Bạch Đường dẫn cô lên sườn núi ngắt hoa cúc dại, cô đã bất cẩn bị trẹo chân, vậy nên suốt cả đường đi, Bạch Đường vẫn luôn cõng cô trên lưng, giống hệt như một người chị cả.
Nhớ có lần ông nội bị bệnh nặng, bố mẹ đều vào bệnh viện nên trong nhà chỉ còn một mình cô, tối hôm đó cô sợ tới mức không ngủ được.
Bạch Đường đã chạy sang, bảo đừng sợ, chị sẽ ngủ cùng em. Hai người nằm chen chúc trên một chiếc giường, trò chuyện đến nửa đêm vẫn không sao hết được.
Thư Minh Yên đang gợi nhớ lại những chuyện xưa thì lại ngủ thiếp đi.
Trong mơ, mưa gió bão bùng, cô nhớ lại buổi chiều hôm đó, lúc bố mẹ gặp chuyện không may.
Ngày đó, bố mẹ vào nội thành mua đồ, đến trưa thì đột nhiên mây đen phủ kín cả bầu trời, âm u cứ như đã sập tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!