Sau khi ăn sáng xong, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đến nhà họ Du để thăm cậu.
Trên đường đi, Mộ Du Trầm lái xe, Thư Minh Yên ngồi bên ghế phó.
Điều hoà trong xe mát lạnh, lớp kính thuỷ tinh ngăn cách cái nóng oi bức của ngày hè bên ngoài, mặt trời rọi vào chỉ còn lại tia nắng.
Thư Minh Yên phát hiện điện thoại trong túi xách rung lên, cô nhanh chóng lấy ra.
Mộ Dữu gửi tin nhắn tới: [ Tối hôm qua thế nào? Mau kể cho mình nghe đi? ]
[ Kể một chút trải nghiệm về đêm tân hôn của vợ chồng cậu đi? ]
Cách một màn hình mà cô vẫn tưởng tượng ra được vẻ mặt hưng phấn của cô gái Mộ Dữu kia.
Nhưng mà, sao Thư Minh Yên lại cảm thấy những lời này có chút quen quen nhỉ?
À, nhớ rồi.
Lúc Doãn Mặc và Mộ Dữu vừa lĩnh chứng, cô cũng từng nói một câu tương tự.
Sông có khúc người có lúc, bây giờ đến phiên Mộ Dữu hỏi lại cô.
Ánh sáng nơi khoé mắt của Thư Minh Yên lén nhìn Mộ Du Trầm, vừa liếc sang một cái, cô đã vội cúi đầu gõ chữ: [ Không thế nào cả, chỉ đi ngủ bình thường thôi. ]
Tiểu Dữu: [ Chậc, nhiều bao cao su như vậy mà đều vô dụng, đúng là đáng tiếc. ]
Thư Minh Yên: [ … ]
Tiểu Dữu: [ Chẳng qua, vẫn nằm trong dự đoán. ]
Tiểu Dữu: [ Dựa theo tính cách của chú ấy, tối hôm qua chắc hẳn sẽ giả vờ thân sĩ, quan tâm đến cảm xúc của cậu. ]
Tiểu Dữu: [ Đợi sau này khi cậu đã hoàn toàn buông lỏng lớp phòng bị, chú ấy sẽ dần dần nuốt chửng cậu. ]
Tiểu Dữu: [ Nước ấm nấu ếch, cậu có biết không? ]
Thư Minh Yên: [ Đương nhiên mình biết. ]
Tiểu Dữu: [ Về phương diện viết truyện phải vắt óc suy nghĩ tình tiết thì mình chịu, còn về tình yêu ngọt ngào thì cậu không hiểu được đâu. ]
Tiểu Dữu: [ Nước ấm nấu ếch, cố lên! ]
Gì mà nước ấm nấu ếch chứ, Thư Minh Yên nóng mặt, ấn vài cái trên màn hình, trả lời lại hai chữ: [ Nói bậy. ]
Cô có chút xấu hổ, cất điện thoại sang một bên.
Bên trong xe yên lặng, Mộ Du Trầm không nói lời nào, chỉ chuyên tâm lái xe, cô trộm nhìn về phía anh, không nhịn được mà tập trung suy nghĩ gì đó.
Mộ Dữu là cháu ruột của Mộ Du Trầm, suy đoán của cô ấy không chừng lại có chút hợp lý.
Mộ Du Trầm thật sự đang tiến hành từng bước, nước ấm nấu cô sao?
Chắc hẳn cũng không đến mức đó nhỉ, giữa cô và Mộ Du Trầm cũng không có tình cảm, anh sẽ không tiêu tốn loại tâm tư này trên người cô đâu.
Hoặc có thể, nhu cầu nam nữ của Mộ Du Trầm không quá lớn, nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm bạn gái chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Tinh lực của mỗi người đều có hạn, người như anh chắc hẳn đã dồn tất cả tinh lực vào công việc và luyện tập thể hình, còn về phương diện nhu cầu đó thì có lẽ cũng chỉ thuộc kiểu bình thường.
Thư Minh Yên cảm thấy suy đoán này của mình cũng rất có khả năng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!