Chương 15: (Vô Đề)

Thư Minh Yên vào phòng của Mộ Du Trầm rồi mới phát hiện, không chỉ có quần áo, ngay cả sữa rửa mặt và đồ dùng hằng ngày của cô, cả những quyển sách cô thường đọc, tất cả đều được dì Dung chuyển sang bên này.

Cũng quá… tích cực rồi nhỉ.

Ông cụ sợ hai người họ sau khi lĩnh chứng về sẽ không ở chung sao?

Thư Minh Yên đứng ngay cửa phòng tắm, trì trệ một lát, khuôn mặt chợt đỏ bừng.

Mộ Du Trầm bước ra từ phòng chứa đồ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: "Em tắm trước hay tôi tắm trước?"

Thư Minh Yên ậm ừ một chút, vội nói: "Anh tắm trước đi."

Vốn dĩ kế hoạch của cô là lên lầu lấy quần áo, sau đó thuận tiện tắm rửa trong phòng luôn, ai ngờ một phút lơ là đã bị chuyển sạch đồ, ngay cả sữa tắm dầu gội cũng không còn.

Bây giờ tắm ở phòng Mộ Du Trầm, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, cứ từ từ thôi.

Mộ Du Trầm cũng không nói gì, anh gật nhẹ đầu, xoay người trở lại phòng để đồ, lấy một bộ quần áo mặc ở nhà.

Lúc đi ra, Thư Minh Yên vẫn còn đứng đó ngây ngốc, thoạt nhìn có chút dè dặt, không biết phải làm gì.

Mộ Du Trầm nghĩ một lát, mở miệng: "Nếu không thì em tắm trước đi?"

Anh cho rằng nếu Thư Minh Yên tắm xong trước thì cô sẽ lên giường nằm, có thể sẽ không mất tự nhiên như vậy.

Thư Minh Yên vẫn còn đang nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cô chỉ lo chuyện trước mắt, vì thấy lập tức lắc đầu rồi đẩy anh đi: "Anh vẫn nên tắm trước đi."

Bây giờ cô mới phát hiện, lúc trước khi nói đến chuyện thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cô đã dễ dàng đồng ý, nhưng thật ra chỉ là nói suông thôi.

Bây giờ lên chiến trường rồi, dao thật súng thật, quả nhiên chuẩn bị một tâm lý khác.

Hơn nữa ông cụ đã kêu dì Dung làm chuyện này, nếu cô không kịp đề phòng thì tinh thần sẽ càng thêm hỗn loạn.

Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí xung quanh bắt đầu trì trệ.

Thư Minh Yên đảo mắt quanh phòng tìm kiếm chủ đề nói chuyện, cô chỉ vào kính cửa sổ: "Tấm rèm đó vẫn chưa đóng lại."

Mộ Du Trầm liếc mắt nhìn sang một bên, ý chỉ phía đầu giường: "Chắc điều khiển ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, em tới xem thử đi."

Bây giờ tìm chút chuyện để làm, cũng có thể giúp thả lỏng tinh thần.

Thư Minh Yên vội vàng chạy tới, kéo ngăn tủ ra.

Quả nhiên điều khiển nằm bên trong, khi cô định vươn tay cầm lấy, ánh sáng nơi khoé mắt lại thoáng nhìn thấy chiếc hộp bên cạnh.

Ngón tay cô vừa hay chạm phải mép hộp, mới muộn màng nhận ra dòng chữ in phía trên, đầu ngón tay hệt như bị phỏng mà nhanh chóng rụt về, sống lưng thẳng tắp.

Vốn dĩ Mộ Du Trầm đang định vào phòng tắm, nhưng khoé mắt lại thoáng nhìn thấy dáng vẻ bất thường của cô, anh cất bước đi tới: "Sao vậy?"

Đứng phía sau Thư Minh Yên, anh cúi người xem thử, tầm mắt rơi xuống chiếc hộp trong tủ, chân mày giật giật hai cái.

Ông già cũng hay nhỉ!

Có lẽ ông ấy muốn dùng cách này để nhắc nhở anh, Minh Yên vẫn chưa tốt nghiệp, nếu mang thai thì sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô.

Ngày nào cũng lải nhải kêu anh sớm kết hôn để được bồng cháu, bây giờ vào thời điểm mấu chốt thì ông ấy vẫn rất tỉnh táo nhỉ.

Chẳng qua thứ này cũng mua thật đúng lúc, vốn dĩ Mộ Du Trầm cũng quên mất chuyện này.

Nếu bây giờ Minh Yên đã nhìn thấy thì chính là ý trời, để cô hiểu rõ hơn về cuộc sống vợ chồng sau này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!