Chương 8: (Vô Đề)

Hai tháng sau…

Sau buổi tối hôm ấy, Mộc Lâm và Phong Đại ai bận việc nấy, chuẩn bị lên đường nhập học vào học kỳ tiếp theo. Điểm đến của hai người là trường đại học RMIT (the Royal Melbourne Institute of Technology), hay còn gọi là Viện Công nghệ Hoàng Gia Melbourne, nằm trong top 10 trường Đại học của Úc về chất lượng nghiên cứu.

Bởi vì trụ sở chính của trường nằm ở trung tâm thành phố Melbourne nên Mộc Lâm và Phong Đại phải đáp chuyến bay thẳng từ sân bay Tân Sơn Nhất đến sân bay Tullamarine, cách trung tâm thành phố khoảng 23km.

Đối với Mộc Lâm mà nói, đây không phải là lần đầu tiên ra nước ngoài, nhưng là lần đầu tiên cô đi xa mà phải ở lại một thời gian dài như vậy. Nên không tránh khỏi cảm giác háo hức chờ đợi xen lẫn một chút sợ hãi.

Lúc tạm biệt ba mẹ Lâm ở Việt Nam, cô đã không khóc một tiếng nào, nhưng lên máy bay chưa được bao lâu đã bắt đầu thút thít không ngừng. Phong Đại ngồi ở bên cạnh quả thật không biết phải làm sao để an ủi cô gái nhỏ.

Vì anh cũng đâu có khá hơn Mộc Lâm, thậm chí còn phải nói là không hề có kinh nghiệm đi xa. Chỉ có điều, Phong Đại là con trai, chuyện chia tay ướt át đương nhiên không thể xảy ra, nhưng nói không hồi hộp là nói dối.

Trong thời gian chuẩn bị, anh đã tìm hiểu tương đối nhiều về nơi mình sắp đến, nhưng dù sao đó cũng chỉ là những kiến thức tổng quan từ các trang mạng. Còn thực tế có giống vậy hay không, anh cũng đâu có biết. Vậy nên, việc anh có thể làm ngoài chuyện đưa khăn giấy cũng chỉ là đưa khăn giấy mà thôi.

Mộc Lâm khóc một hồi cũng mệt quá, cứ thế tựa đầu vào vai Phong Đại ngủ thiếp đi. 

Thời gian bay tổng cộng là 8 tiếng, tính thêm thời gian bị lệch 3 tiếng nữa nên khi hai người đặt chân đến sân bay Tullamarine đã là chuyện của nửa ngày sau đó.

Xuống máy bay, Mộc Lâm cùng Phong Đại đứng xếp hàng chờ lấy hành lý. Sau khi hoàn tất thủ tục nhập cảnh, cô chạy đi tìm chỗ mua sim điện thoại để gọi về nhà báo tin. Phong Đại không rành những điều này đành đứng yên một chỗ đợi cô quay lại. Sau khi gọi xong, Mộc Lâm đưa điện thoại cho anh:

- Anh cũng gọi về nhà đi.

- Cảm ơn.

Phong Đại cầm lấy điện thoại gọi báo cậu mợ mình đã đến nơi, xong đâu đấy định trả lại cho Mộc Lâm, nhưng cô không lấy:

- Anh giữ lại đi, cái điện thoại này em mua bằng tiền hôm trước anh trả em đấy. Nói thật nhé, chẳng hiểu anh thuộc thời đại nào rồi ấy, đến điện thoại cũng không có, thì liên lạc kiểu gì?

Phong Đại cúi đầu mỉm cười không nói gì, chỉ đưa tay lên xoa trán. Chẳng lẽ lại nói, anh không có nhu cầu liên lạc với ai ngoài em?

Mộc Lâm không biết suy nghĩ trong lòng Phong Đại, nên rất tự tin chỉ vào cái điện thoại vừa đưa cho anh. 

- Em sẽ xài cái của em, đã lắp sim cho cả hai rồi, cũng lưu số của em vào nữa. Sau này anh có khó khăn gì thì gọi cho em.

Phong Đại cố nhịn cười, không biết lúc nãy ai ở trên máy bay khóc đến không mở mắt ra nổi, bây giờ còn có thể hùng hồn tuyên bố như vậy nữa. Nhưng anh cũng không vạch trần Mộc Lâm, chỉ gật đầu rồi kéo hành lý ra cửa.

Trường của hai người ở ngay trung tâm, nên không có ký túc xá dành cho sinh viên. Nhưng chỗ ở đã được ba mẹ Lâm sắp xếp xong cả rồi. Mộc Lâm sẽ ở cùng với một số bạn nữ cũng từ Việt Nam sang du học nhưng khác trường, trong 1 căn nhà có 4 phòng cách trường của Mộc Lâm 5 trạm xe điện.

Lẽ ra Phong Đại cũng được ba mẹ Lâm sắp xếp ở khu đó, nhưng vì giá cả đắt đỏ nên anh đã chọn một chỗ ở xa hơn, cách chỗ của Mộc Lâm 2 con đường, đi bộ khoảng 10 phút là tới.

Chỗ này là do anh tự liên hệ với câu lạc bộ du học sinh Việt Nam tại Melbourne, vừa hay bên này còn chỗ trống nên anh đăng ký vào luôn. Nhà anh trọ nhỏ hơn nhà của Mộc Lâm, và cũng có nhiều người ở chung hơn.

Cũng có 4 phòng, nhưng mỗi phòng sẽ có hai người ở chung. 

Trước khi về chỗ mình, Phong Đại đưa Mộc Lâm qua chỗ cô ấy trước, sẵn tiện cũng muốn xem nơi ở của cô ấy như thế nào. Đó là một căn nhà nhỏ, chỉ có 1 tầng lầu, còn có ban công. Khi hai người đến dưới căn nhà, người trên ban công nhìn thấy vội chạy xuống đón.

Phong Đại chưa kịp nhấn chuông đã thấy cửa mở ra, ngay sau đó xuất hiện một khuôn mặt chuẩn Á Đông. Cô gái nhìn thấy Phong Đại, ngẩn ra giây lát rồi ngay lập tức nhoẻn miệng cười:

- Hi!

Mộc Lâm nãy giờ vẫn đứng sau lưng Phong Đại, đang mải nhìn ngó xung quanh, nghe tiếng chào thì nghiêng đầu qua vai anh, nhìn người đang đứng ở cửa. Đó là một cô gái trạc tuổi cô, khuôn mặt trái xoan hợp chuẩn.

Tuy không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng ngũ quan đều rất hài hòa, khiến người đối diện dễ có thiện cảm. Mộc Lâm nhìn thấy nụ cười tươi tắn kia, cũng nhẹ nhàng đáp lại:

- Chào bạn, mình là Mộc Lâm, vừa mới chuyển đến.

- Xin chào, mình là Uy Vân. Mình có nghe mẹ mình nói rồi.

Sở dĩ hai cô gái dùng tiếng Việt để trò chuyện là vì, mẹ Mộc Lâm và mẹ Uy Vân là bạn, trước khi Mộc Lâm sang đây, hai người đã có liên hệ, cho nên hai cô gái cũng không quá ngạc nhiên trong lần đầu gặp gỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!