Chương 5: (Vô Đề)

Ba mẹ Lâm nhận lấy điện thoại của con gái, xem xong đoạn clip thì nhìn nhau không nói gì. Một lát sau, mẹ Lâm mới lên tiếng:

- Bây giờ nó đang ở đâu?

- Ở nhà bác Vương ạ. Con xin lỗi vì hôm qua không kể với ba mẹ. Nhưng sáng nay, nghe các bạn nói ba mẹ của bọn kia đã đến trường khiếu nại, ép nhà trường cắt học bổng của Phong Đại, còn bắt anh ấy nghỉ học nữa ạ.

Con có bằng chứng, nhưng lời nói của con thì chắc không có giá trị đâu, ba mẹ hãy giúp anh ấy đi, được không ạ?

Thực ra, lúc Mộc Lâm chứng kiến Phong Đại bị đám người kia bắt đi, cô đã biết sẽ có chuyện này rồi, nên mới cố tình dùng điện thoại để quay lại, đề phòng bọn chúng đi tố cáo.

Nhưng không ngờ, lại nhanh như vậy đã lôi kéo cả phụ huynh vào, thành ra cục diện như bây giờ chỉ có thể để người lớn nói chuyện với nhau mới có thể giải quyết vấn đề.

Mẹ Lâm quay sang nhìn ba Lâm nhíu mày một cái, rồi nói với Mộc Lâm:

- Được!

Nhận được sự đồng ý của ba mẹ, Mộc Lâm thở phào nhẹ nhõm, cô chạy vội lên lầu thay quần áo rồi xin phép ba mẹ ra ngoài. Thực ra, kế hoạch hôm nay của cô là, sau khi học xong sẽ đến nhà bác Vương thăm Phong Đại một chút, sau đó sẽ đến cửa hàng thức ăn nhanh làm thay anh vài ngày.

Nhưng giữa đường gặp chuyện thế này, nên chắc không kịp ghé thăm Phong Đại rồi. Cũng đâu có sao, anh ấy có bác Vương chăm sóc không chết được. Nghĩ vậy, Mộc Lâm đến thẳng quán ăn. Cô vào gặp bác chủ quán, trình bày vài câu.

Bác chủ quán đã từng thấy Phong Đại đưa Mộc Lâm đến, vả lại quán đang cần người nên cũng không phản đối. Thế là, Mộc Lâm tiểu thư con nhà danh giá sau một đêm trở thành chân chạy bàn kiêm rửa bát của cửa hàng thức ăn nhanh! 

Về phần Phong Đại, sau khi ngủ nửa ngày, trong người đã khá hơn một chút, có thể ngồi dậy đi lại nhẹ nhàng. Anh cảm thấy mình tá túc nhờ ở đây không làm gì cũng ngại, thế là nhân lúc bác Vương chưa về, tranh thủ đi nấu cơm chiều.

Bác Vương sống một mình, ngày ba bữa hết hai bữa ăn ở nhà Mộc Lâm, chỉ có bữa tối mới tự nấu nướng nên trong nhà cũng không có gì nhiều, chỉ có vài quả trứng và mấy trái cà chua. Nhưng Phong Đại là ai cơ chứ? Thanh niên tự lập tự cường, tay không đánh nhau được mà cầm dao làm cơm cũng không thành vấn đề.

Cho nên, hình ảnh lúc bác Vương quay về nhà nhìn thấy chính là một mâm cơm trứng chiên canh cà chua nóng hổi thơm phức đang chờ đợi. Nói thật là nhìn cảnh ấy bác Vương cảm động muốn đưa tay quẹt nước mắt, nhưng vì cả hai tay đều đang bận xách đồ nên không tiện.

Ây da, sống gần hết đời người trong cảnh lủi thủi một mình, bây giờ được nếm trải cảm giác ấm áp gia đình thế này, bác thật hận chính mình ngày xưa vì nhút nhát mà từ chối cô bé nhà hàng xóm! (À, thật ra cô bé ngày xưa ấy chính là bác gái bán tạp hóa đầu hẻm ấy, nhưng mà bây giờ người ta có con bồng cháu bế rồi, chỉ có bác là vẫn một mình thôi).

Phong Đại thấy bác cứ ngẩn người đứng đó, thì lập tức đến gần giúp xách đồ. Anh vừa đưa lên xem, vừa hỏi:

- Bác mua gì mà nhiều thế ạ?

- Không phải bác mua, là cô Mộc Lâm mua đấy. Bảo bác mang về cho cháu tẩm bổ. Còn dặn là cháu phải ăn cho hết, hóa đơn thì cô ấy giữ lại rồi, chờ sau này cháu khỏe thì tính luôn một lần.

Phong Đại bất đắc dĩ cúi đầu, môi khẽ mỉm cười.

Cô nhóc này, chắc định tính sổ với mình trọn gói đây.

Cơm nước xong, Phong Đại lại mượn điện thoại bác Vương gọi cho bác chủ quán ăn, bên kia hình như đang đông khách nên bác nói tiếng được tiếng mất. Bác không ý kiến gì với việc Phong Đại xin nghỉ làm, chỉ nói cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi cúp máy.

Phong Đại cũng không thắc mắc nhiều, trong lòng quyết tâm cố gắng dưỡng thương thật tốt cho mau khỏe. Anh còn có rất nhiều việc phải làm.

Việc tiếp theo xảy ra đã là ba ngày sau…

Vết thương của Phong Đại hồi phục khá nhanh, đã có thể đi đứng hoạt động như bình thường. Anh quyết định trở về nhịp sống thường ngày, bắt đầu bằng việc đi học lại. 

Sáng sớm hôm ấy, Phong Đại cảm ơn bác Vương xong, tự bắt xe buýt về nhà. Mấy hôm nay anh không có quần áo để thay nên mặc tạm đồ của bác. Bây giờ cần phải thay đồ mới đến trường được, sẵn tiện gặp cậu mợ một chút cho ông bà đỡ lo.

Trên suốt đường đi, Phong Đại suy nghĩ mãi, việc đánh nhau ở trường hôm trước tuy không ai hay biết, nhưng với tính khí của bọn công tử nhà giàu ăn no chỉ lo kiếm chuyện ấy, thì chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. Chỉ có điều, Phong Đại không biết thủ đoạn tiếp theo của bọn chúng là như thế nào thôi.

Nghĩ một lúc lại nhớ đến khuôn mặt xinh xắn kia. Thật là một cô nhóc rắc rối, nhưng công bằng mà nói thì thật sự cũng rất thông minh.

Tình hình ngày hôm đó, nếu cứ ỷ lại vào thân thủ chẳng bằng ai của mình bất chấp xông ra thì không biết hậu quả sẽ khó lường đến mức nào nữa, cũng may còn biết gọi cứu viện. Phong Đại lại chợt nhớ tới gì đó, khóe môi bất giác cong lên. Cô nhóc này, thật sự đáng yêu chết đi được.

Thân hình thì bé xíu, lại còn muốn đỡ mình. Nhớ tới dáng vẻ loay hoay của Mộc Lâm tối hôm đó, Phong Đại lại hít sâu một hơi. Anh thừa nhận, mình có chút tư lợi trong chuyện này.

Lúc Mộc Lâm muốn đưa tay đỡ anh tựa vào vai mình, anh đột nhiên rất muốn rất muốn ôm lấy người con gái ấy vào lòng, nên cứ thế đổ ập vào người cô. Phải dũng cảm bao nhiêu, trượng nghĩa bao nhiêu mới dám đến cứu anh trong hoàn cảnh nguy hiểm ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!