Chương 4: (Vô Đề)

#CHAP 4: HÃY GIÚP ANH ẤY

Mộc Lâm đứng ở cổng trường gần 10 phút thì nhìn thấy Khoa Cát dẫn theo mười mấy người bạn chạy đến. Tất cả đều là thành viên trong câu lạc bộ võ thuật của Mộc Lâm. Cô gật nhẹ rồi quay vào trong nói với bác bảo vệ:

- Tụi em con đến giúp con tập tiết mục biểu diễn, con đưa tụi nó vào một lát nhé bác.

Bác bảo vệ đã quá quen mặt Mộc Lâm, lại nhìn thấy một đám tiểu sinh mặc đồng phục luyện võ cũng không nghi ngờ gì, chỉ phẩy tay một cái. Mộc Lâm lập tức dẫn theo đám nhỏ, chạy thẳng vào trong, hướng về tòa nhà chính. Khoa Cát nhìn thấy cô bình an vô sự thì như trút được gánh nặng, chỉ lên tiếng hỏi:

- Tình huống thế nào hả chị? 

- Khoảng mười mấy tên, là côn đồ chuyên nghiệp, rất khỏe nhưng không có kỹ thuật.

- Em hiểu rồi. Vào trong trước đã, tùy cơ ứng biến.

Lúc này trời đã tối hẳn, trên sân trường chỉ có vài bóng đèn treo rải rác, ánh sáng chỉ đủ để nhìn thấy đường đi. Mộc Lâm dẫn đám trẻ đi dọc theo bờ tường, hoàn toàn yên lặng. Sau khi vòng ra phía sau tòa nhà chính, thì lập tức áp sát vào tòa nhà bỏ trống, men theo bức tường, lặng lẽ vào trong.

Đứng ở vị trí này, vừa hay có thể nhìn được toàn bộ diễn biến xảy ra bên trong nhờ có ánh sáng từ bên kia tường hắt vào. Mộc Lâm vừa nhìn, lập tức chấn động. Cô dự đoán với thân thủ của Phong Đại có thể cầm cự được khoảng 15 phút, nhưng hình như không phải.

Lúc này, Phong Đại đang khụy gối trên mặt đất, toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên một chân và một bàn tay đang chống dưới đất. Tay còn lại ôm bụng, và miệng thì đang chảy máu. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng Mộc Lâm biết trong mắt anh hoàn toàn không có bất cứ nét khuất phục nào.

Nếu không, tại sao vẻ mặt của tên cầm đầu lại khó coi như vậy? Khoa Cát đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh ỷ đông hiếp yếu thế này, định xông ra nhưng bị Mộc Lâm cản lại.

Cậu ngẩn người trao đổi ánh mắt nghi hoặc với Mộc Lâm thì chỉ thấy cô đưa tay lên miệng ra dấu suỵt, rồi lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra.

Cảm giác đau đớn khó chịu không ngừng đánh thẳng vào tim, nhưng Mộc Lâm mặc kệ, cô bật điện thoại ở chế độ quay phim và đưa góc máy hướng vào bên trong, trong lòng không ngừng gào lên: Phong Đại, anh cố một chút nữa thôi, một chút nữa thôi!

Đám người bên trong vẫn không hay biết gì, tiếp tục thực hiện "trừng phạt". Tên cầm đầu thấy Phong Đại không chịu khuất phục, giơ thẳng chân đạp anh một cái. Phong Đại lập tức ngã ra sau, anh thực sự đã kiệt sức, lúc nãy một mình anh đánh gục 6-7 tên rồi, nhưng chúng còn đông quá, lại xuống tay hung ác.

Giờ phút này, anh biết mình không thể chống cự bao lâu nữa, chết thì chắc là không chết được, nhưng nếu anh tàn phế thì cậu mợ sẽ phải làm sao đây?

- Đại ca, anh đừng đánh chết nó.

Anh chỉ cần dằn mặt nó cho em hả giận là được rồi.

Là tiếng của tên chặn đường Mộc Lâm hôm đó. Nghe giọng nói hơi run run, có vẻ nó sợ đại ca sẽ đánh chết người thật, cố gắng can ngăn.

- Mày hả giận rồi, nhưng mà tao thì chưa.

Nó dám đánh anh em của tao, tội này không thể tha! 

Dứt lời, hắn xông tới đá túi bụi vào Phong Đại đang nằm dưới đất. Anh co người lại thủ thế, cố gắng không để cho hắn đánh vào những vị trí quan trọng. Nhưng như vậy còn chưa đủ, hắn phất tay kêu đàn em lôi Phong Đại đứng dậy, giữ chặt hai tay anh, rồi đánh liên tiếp vào bụng và ngực anh.

Lúc này, Khoa Cát không xem nổi nữa, quay sang nhìn Mộc Lâm chờ một cái gật đầu của cô. Nhưng cậu chợt giật mình, Mộc Lâm một tay vẫn nắm chặt điện thoại, tay kia đang lén gạt đi giọt nước mắt chẳng biết đã lăn xuống từ lúc nào. Cô vẫn rất bình tĩnh, nhắm chừng hình ảnh cô cần đã đầy đủ, ra tay thôi.

Mộc Lâm quay đầu lại nói với đám trẻ ở phía sau, âm lượng vừa đủ nghe:

- Các em, hôm nay chị đưa các em vào tình huống này là vạn bất đắc dĩ, nhưng việc mà các em sắp làm là một việc trượng nghĩa, cũng giống như việc giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Các em hoàn toàn không vi phạm quy tắc đạo đức của người luyện võ, có biết chưa?

Một đám mười mấy tiểu sinh đứng phía sau đều đổ dồn ánh mắt về phía Mộc Lâm, đồng loạt gật đầu. Lúc này Khoa Cát mới vỗ vai Mộc Lâm, nói với cô:

- Chị mang anh ấy đi đi, chỗ này giao cho bọn em.

Mộc Lâm nhìn Khoa Cát lòng đầy cảm khái, thằng bé này lớn thật rồi. Cô dặn dò thêm một câu:

- Đừng để bị thương!

- Chị yên tâm.

Khoa Cát vừa dứt lời, lập tức bước vào trong hô to:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!