Thực ra, buổi chiều hôm ấy không phải là Mộc Lâm đưa Phong Đại về nhà, mà là ngược lại.
Lúc đầu Mộc Lâm cứ nghĩ anh sẽ chở cô đến nhà cậu mợ ở khu phố ấy, định bụng chỉ để anh xuống ở đầu ngõ rồi sẽ quay về. Nhưng không ngờ rằng, anh lại đưa cô thẳng một mạch về nhà… của cô.
Nói là thẳng một mạch, nhưng thực ra cũng mất rất nhiều thời gian. Phong Đại đạp xe rất chậm, vừa đủ để tạo nên một cuộc trò chuyện, giữa những con người mang đầy tâm sự.
Em đi học có vui không?
Không phải là
"em sống có tốt không?" hay em có vui không?, mà lại là một câu hỏi xác định rất rõ ràng. Mộc Lâm thầm nghĩ, đã bao lâu rồi mà anh vẫn không hề thay đổi, vẫn cá tính và độc đáo như vậy. Cô cố gắng thật bình thản, trả lời anh:
Cũng bình thường.
Có tham gia nhiều hoạt động không?
Không nhiều lắm.
Có làm quen thêm nhiều bạn mới không?
Không nhiều lắm.
Có đi làm thêm không?
Không.
Có đi chơi nhiều không?
Không.
Có bạn trai không?
Không.
Ách! Mộc Lâm đột ngột ngưng bặt, hình như cô vừa sập bẫy của người nào đó rồi thì phải.
Người thợ săn đằng trước nghe câu trả lời của con mồi phía sau, gật gù ra vẻ hài lòng. Anh biết rõ, cô gái sau lưng anh đang nhăn nhó mặt mũi, có khi còn thầm nghiến răng nghiến lợi, bằng chứng là hai tay đang vịn eo anh đột nhiên siết lại, khiến cho mảnh áo hai bên nhàu nhĩ cả một mảng.
Nhưng không sao, anh đã nghe được điều mình muốn nghe rồi.
Đã đến con đường dẫn vào tiểu khu nhà Mộc Lâm, trời cũng sập tối. Con đường không có gì thay đổi cả, có chăng chỉ là hàng cây hai bên trông có vẻ lớn hơn một chút, vững chãi hơn một chút. Đèn đường cũng đã bật đầy đủ, tỏa ánh sáng vàng nhạt dịu nhẹ xuống cả con đường.
Kể từ câu trả lời cuối cùng của cô, anh cũng không hỏi thêm gì nữa. Anh biết cô vẫn đang rất bối rối. Thế cho nên, anh lại tìm một đề tài mới:
Ông ngoại có khỏe không?
Có.
Em có thường về thăm ông không?
Thỉnh thoảng.
Lại là kiểu này, anh hỏi 1 câu, tôi đáp 1 câu. Mộc Lâm thầm đắc ý, anh đừng hòng lừa được em nữa. Em cứ trả lời nhát gừng như vậy, xem anh còn muốn nói chuyện nữa không.
Phong Đại phía trước khẽ mỉm cười.
Cô gái nhỏ nhà anh vẫn không thay đổi, vẫn bướng bỉnh và đơn thuần như vậy. Cô tưởng trả lời kiểu đó thì anh sẽ bỏ cuộc sao? Đừng có mơ nhé. Phong Đại đằng hắng một tiếng, lại tiếp tục:
Cậu út có khỏe không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!