Kể từ lúc về đến nhà, Mộc Lâm dường như không còn tâm trí làm bất cứ việc gì nữa, giống như toàn bộ lý trí của cô đã ngưng trệ tại thời điểm đứng dưới tán cây điệp vàng. Những lời nói của Phong Đại đến bây giờ cô vẫn chưa tiêu hóa hết.
À mà không, nói đúng hơn là cô nhai đi nhai lại hàng chục lần rồi mà vẫn không thể tiêu hóa nổi. Cái tên đó, quả thật làm người ta bối rối mà. Tự dưng xuất hiện, tự dưng quan tâm, còn nói cái gì mà bây giờ chưa phải, còn sau này thì…chưa chắc. Ôi, điên mất, điên mất thôi!
Trong lúc suy nghĩ, cô vô thức đập đầu mình vào cái gối ôm, liên tục không ngừng nghỉ.
Ba Lâm mẹ Lâm mắt tròn mắt dẹt nhìn đứa con gái đầu tóc rối bù, lúc thì lắc đầu nguầy nguậy, lúc thì trợn mắt lẩm nha lẩm nhẩm, không nói nên lời.
Ba Lâm thầm nuốt nước bọt một cái, ghé tai mẹ Lâm hỏi thầm:
- Bà nó này, có phải tôi quên uống thuốc rồi không?
Mẹ Lâm quay sang trừng mắt với ông, rồi lại nhẹ giọng:
- Lúc ăn cơm xong, ông đã uống rồi. Nhưng…hình như có người cũng uống nhầm thuốc của ông rồi kia kìa.
Nói xong, bà hất cằm về phía cái gối ôm tội nghiệp đang khóc không ra nước mắt vì bị cô chủ nhỏ cắn xé không thương tiếc. Ba Lâm biết vợ mình lại cạnh khóe mình, không thèm nói nữa, dịch dịch lại gần Mộc Lâm. Ông đưa tay ra định cứu lấy cái gối ôm, nhưng không cách nào giành lại được.
Hôm nay con bé ăn gì mà khỏe thế?
- Con gái ngoan, con gái ngoan. Nói chuyện với ba chút nào.
Ba Lâm vừa ngon ngọt dỗ dành, vừa vỗ vỗ vào tay Mộc Lâm. Lúc này, cô mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt vừa tò mò vừa kích động của hai vị thân sinh, không khỏi cảm thán. Thôi xong, hình như có mùi giông bão đâu đây vừa nổi lên.
Cô lập tức buông cái gối ra, đưa tay cào cào lại mái tóc, ngồi ngay ngắn.
- Dạ,…ba!
- Hôm nay con làm sao thế? Vừa về đến nhà chạy ngay vào phòng. Ba mẹ gọi con xuống ăn trái cây thì con chỉ ăn cái gối ôm, ở trường có chuyện gì à? Hay ở trung tâm?
Mộc Lâm nhìn ánh mắt đầy quan tâm của ba mẹ, nở một nụ cười…miễn cưỡng đến không thể miễn cưỡng hơn.
- Con thì có chuyện gì? Vẫn rất tốt, rất tốt! Hì Hì.
Mẹ Lâm ngồi cắn táo từ nãy tới giờ, nhìn hết biểu cảm của con gái từ đầu tới chân, lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Con gái à, cũng không phải con mới ở với ba mẹ vài ngày hay vài tháng. Là 20 năm đó! Con có chuyện hay không, ba mẹ còn không nhìn ra thì không xứng với sự tin tưởng của con nữa rồi. Ông nói có phải không, ba Lâm?
Nói xong, bà đưa chân đá đá ba Lâm vài cái.
Ông gật gù ra vẻ đồng ý, còn không quên quay mặt đi, uất ức nói:
- Thôi đi bà nó, con gái đã không tin tưởng chúng ta như vậy rồi, có yêu thương nó thêm nữa cũng vô ích. Không thì bà sinh cho tôi vài đứa nữa, nếu không chắc tôi tủi thân chết mất.
Mẹ Lâm trừng mắt với ba Lâm, như kiểu ông làm quá rồi đó, xong lại giả vờ buồn bã không thèm để ý đến cô con gái đang trợn mắt nhìn hai người diễn kịch. Ôi, ba mẹ mà không làm diễn viên thì thật là quá uổng phí cho nền điện ảnh nước nhà mà.
Lại là cái chiêu này, dùng 20 năm, dùng không biết bao nhiêu lần. Mà đáng chết là lần nào cũng có tác dụng. Mộc Lâm hết cách, nhích lại gần kéo tay ba Lâm, nhỏ nhẹ nói:
- Không có gì thật mà.
Nhưng nếu ba mẹ muốn nghe thì con sẽ kể.
Ba mẹ Lâm đổi mặt nhanh hơn thay áo, mắt sáng bừng quay lại chăm chú nhìn cô con gái cưng đang thỏa hiệp. Mộc Lâm bất đắc dĩ, thở dài rồi bắt đầu kể.
Bắt đầu từ chỗ bị bọn lưu manh chặn đường, đến khi được Phong Đại cứu, rồi lại đến chỗ làm thêm của anh, rồi được đưa về nhà, nhận được câu trả lời xoắn não của anh, tất tần tật đều kể hết, chỉ bỏ qua cái tư thế ngồi xe đạp và động tác thoa kem mờ ám kia thôi.
Cuối cùng, trước sự kinh ngạc đến há hốc mồm của ba Lâm, cô kết lại bằng một câu:
- Ba mẹ nói xem, có phải anh ta quá kỳ lạ không? Cho dù là anh ta để ý con trước, nhưng con thì chỉ vừa mới biết anh ta thôi, nói cái gì mà không cần con đợi, mọi chuyện cứ như cũ. Con có phải đồ ngốc đâu, nói xong rồi bảo coi như chưa nghe thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!