Ba năm sau.
Sân bay Tân Sơn Nhất, ga quốc tế.
Phong Đại vừa kéo hành lý ra khỏi cửa an ninh, đã nhìn thấy từ xa bóng dáng của ba mẹ Lâm. Anh khẽ nở nụ cười, bước nhanh về phía họ.
- Con chào hai bác!
- Ừ, đi đường mệt không con?
Ba Lâm vỗ vai Phong Đại, ánh mắt có chút xót xa. Đã ba năm rồi còn gì, kể từ sau ngày hôm ấy. Không năm nào anh về thăm nhà, kỳ nghỉ nào cũng dồn toàn bộ thời gian để đăng ký môn học và đi làm thêm.
Vì thế đến thời điểm này, anh đã hoàn thành chương trình trước thời hạn, đồng thời được đề nghị ở lại trường để tiếp tục học lên, nhưng anh quyết định về nước vừa làm vừa học tiếp. Hơn nữa, anh cũng đã được trường cũ tuyển dụng vào làm giảng viên. Lần này trở về, chính là về hẳn.
Mẹ Lâm ở bên cạnh không nói gì, ánh mắt có chút bối rối. Tuy đã ba năm trôi qua, chuyện cũ cũng chưa từng được nhắc lại, nhưng lúc này đối mặt với Phong Đại, bà vẫn có chút áy náy.
Nghĩ lại, nếu năm đó bà không nói chuyện này ra, có lẽ giờ này hai đứa chúng nó còn đang…
- Bác gái, đừng nghĩ ngợi nhiều. Không sao ạ.
Mẹ Lâm thoáng ngạc nhiên, thằng bé này cũng tinh ý phết. Bà khẽ gật đầu.
- Thôi, lên xe rồi nói.
Ba Lâm thấy tình huống trước mắt, lên tiếng. Hôm nay ông lái xe đưa bà đi, không có nói với Mộc Lâm là đi đâu, tránh nhắc lại chuyện cũ làm con bé đau lòng.
Lên xe, hai ông bà ngồi phía trước, Phong Đại ngồi ghế sau. Trên đường trò chuyện một chút, cũng không nói gì nhiều, vì bình thường Phong Đại vẫn gọi điện cho ông bà thông báo tình hình và hỏi thăm sức khỏe.
Quả thật hôm nay về, anh có chút ngạc nhiên, không nghĩ là hai người sẽ đi đón.
- Con có dự định gì chưa?
Đang suy nghĩ miên man, lại nghe được tiếng ba Lâm.
- Con đã được nhận vào làm giảng viên cho trường rồi ạ. Nhưng đến tháng sau mới chính thức nhận việc. Thời gian này con muốn về thăm ông ngoại và chú. Cũng muốn dành chút thời gian cho cậu mợ con nữa.
- Ừ, ông ngoại trông con lắm đấy.
Ba Lâm vừa nói vừa bẻ tay lái, xe ra khỏi sân bay, hòa vào dòng người phía trước. Mẹ Lâm nãy giờ vẫn im lặng, bất chợt lên tiếng:
- Lát nữa con về nhà hai bác ăn cơm rồi hãy về nhé.
Phong Đại trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu:
- Không tiện đâu ạ. Hai bác cho con xuống đầu khu phố gần nhà con là được rồi.
Nhận ra ẩn ý đằng sau lời từ chối của anh, ba Lâm khẽ thở dài:
- Sao lại không tiện chứ? Cũng đã lâu như vậy rồi, việc nên qua thì cứ để nó qua đi. Bọn trẻ tụi con thật là…
Phong Đại cúi đầu cười khổ.
Không phải anh không muốn, chỉ là… sợ cô ấy không chịu tha thứ cho anh.
Đối với việc này mà nói, thực sự ba mẹ Lâm cũng bất lực. Từ ngày con gái quay về, cứ hễ hai ông bà nói đến chuyện đó, là con bé lập tức bỏ đi. Thỉnh thoảng ông bà cũng nói bóng gió, vô tình nhắc đến tình hình của Phong Đại, nhưng cô cũng chỉ im lặng không nói gì.
Ba mẹ Lâm biết con gái mình còn giận, không dám ép cô tiếp nhận lời giải thích của mình, nhưng có điều, ông bà cũng nhận ra, Mộc Lâm vẫn còn rất để tâm đến thằng nhóc kia, nếu không tại sao đã 3 năm trôi qua mà con bé vẫn không chịu gặp gỡ một ai khác?
Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng là chuyện của tụi nhỏ, ông bà thực sự không tiện xen vào. Hai người chỉ nhìn nhau một cái, lại khẽ thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!