Chương 18: (Vô Đề)

Lúc Phong Đại chạy đến quán bar, mọi người đang chuẩn bị kéo nhau đi ăn khuya. Uy Vân nhìn thấy anh từ xa, vội bước nhanh lên trước, nở nụ cười rạng rỡ:

- Anh đến muộn thế?

Mọi người đang định đi ăn, cùng đi nhé?

- Mộc Lâm đâu?

- Em không thấy, chắc cô ấy về từ sớm rồi.

Phong Đại nghe vậy lập tức quay người bỏ đi. Uy Vân vội kéo tay anh:

- Dù sao cũng đến rồi, đi ăn rồi hãy về. Cô ấy lớn rồi, chẳng có chuyện gì đâu.

Cô nàng vừa dứt lời, đột nhiên sững người. Phong Đại đang dùng ánh mắt hết sức giận dữ nhìn cô. Uy Vân bất chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng. Dù trước đây anh vẫn luôn lạnh nhạt với cô, nhưng chưa bao giờ thể hiện rõ cảm xúc như lúc này. Uy Vân thoáng ngượng ngùng, nhưng vẫn cố vớt vát:

- Sao anh lại nhìn em như thế?

- Cô đã làm gì thì tự cô hiểu. 

Nói xong Phong Đại hất mạnh tay Uy Vân và bước đi không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần. Bỏ lại phía sau lưng một đôi mắt đầy bi thương và tuyệt vọng. Uy Vân tự hỏi: cô đã làm gì sai? Thích một người sao có thể khó đến như vậy?

Thật ra, thích một ai đó không hề khó, có chăng chỉ là thích một người mà trái tim đã không còn chỗ trống nào dành cho mình nữa, khi ấy cũng không gọi là khó, mà là vô vọng.

Uy Vân không hề biết, trước khi Phong Đại chạy đến đây, anh đã nghe đầy đủ câu chuyện. Ba Lâm nói cho anh biết, đột nhiên Mộc Lâm gọi điện về nhà. Cô nấc nghẹn trong điện thoại làm ông bà cực kỳ lo lắng. Sau cùng bình tĩnh lại, cô chỉ hỏi đúng hai câu. Một là, chuyện Uy Vân nói có thật hay không?

Và hai là, tại sao mọi người lại giấu cô?

Đối với chất vấn của Mộc Lâm, họ đã không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận. Nhưng họ chưa kịp giải thích rõ ràng thì cô đã tắt máy, sau đó thì không liên lạc được nữa. Vì vậy ba Lâm mới lập tức gọi cho Phong Đại.

Còn Mẹ Lâm thì vô cùng tự trách, vì trong lúc vui chuyện với mẹ của Uy Vân đã để cho con bé nghe thấy. Nhưng tất cả đều đã muộn, quan trọng bây giờ chính là, không biết Mộc Lâm sẽ nghĩ thế nào về chuyện này.

Ra khỏi chỗ đó, Phong Đại gọi vào máy Mộc Lâm nhiều lần nhưng đều không liên lạc được, anh không biết phải làm sao, lại chạy đến nhà cô.

Nhấn chuông mãi mà không có ai trả lời, anh đành phải đứng đợi trước cổng. 

Cũng chẳng biết bao lâu sau, mới có người ở cùng nhà với Mộc Lâm quay về. Anh nhìn kỹ, là chị hàng xóm. Chị ấy nhìn thấy vẻ mệt mỏi của anh, thì chau mày:

- Lại tắt điện thoại à?

- Vâng.

Phong Đại đáp, đôi mắt ánh lên vẻ sốt ruột.

- Vậy em vào đi.

Nói rồi chị ấy mở cổng, Phong Đại lúc này không còn để ý gì đến thể diện đàn ông hay gì gì nữa, lập tức lách người qua vọt thẳng vào nhà, chỉ kịp để lại một câu:

- Em xin phép!

Vài giây sau, Phong Đại đứng trước cửa phòng Mộc Lâm, gõ nhè nhẹ. Không ai trả lời.

Anh gõ mạnh hơn, dồn dập hơn. Vẫn không có tiếng trả lời. Sau cùng, anh chuyển từ gõ sang đập cửa, vừa đập vừa gọi:

- Mộc Lâm!

Mở cửa cho anh!

Bên trong không có ai đáp. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!