Người đến là Phong Đại.
Cả bốn người nhìn nhau không nói nổi một lời. Thế này thì….
Sau cùng ông Ngoại mới lên tiếng:
- Vào nhà rồi nói.
Dứt lời, ông xoay người bước vào, theo sau là cậu Út, rồi đến Phong Đại và Mộc Lâm.
Một lúc sau, bên mấy tách trà nghi ngút khói, cậu Út hết nhìn Phong Đại lại nhìn Mộc Lâm, trên mặt là nét hứng thú không thể kìm nén:
- Hai đứa quen nhau sao? Từ khi nào vậy? Đến mức độ nào rồi?
Ông Ngoại vừa cầm chén trà lên, nghe cậu Út hỏi dồn dập như vậy, không chịu nổi phải lấy gậy đánh cậu một cái:
- Làm cái gì mà cứ nhoi nhoi lên vậy? Để từ từ cho chúng nó thở. Nào, đứa nào trình bày trước đây?
Hỏi xong ông quét mắt nhìn qua cả hai người đang ngồi đối diện vẫn còn chưa hết ngạc nhiên. Phong Đại là nam nhi, đương nhiên phải hứng một đòn này rồi. Hắng giọng một cái, anh đang định bắt đầu thì đã bị Mộc Lâm giơ tay cắt ngang:
- Khoan đã, khoan đã, hai người đợi một chút. Trước khi tra khảo tụi con, hai người có thể giải thích một chút về quan hệ giữa hai người với Phong Đại hay không?
Ông Ngoại và cậu Út nhìn nhau. Ừ nhỉ, giải quyết với người trong nhà trước vậy. Cậu Út vuốt vuốt cái cằm sạch bóng không một sợi râu, ánh mắt đăm chiêu:
- Kể ra thì dài dòng lắm. Phong Đại đây chính là cháu ngoại của chiến hữu của ông Ngoại của con đó.
Cái gì mà loằn ngoằn thế này? Mộc Lâm ngơ ngác, không kịp tiêu hóa mấy chữ "của" của cậu Út thì đã nghe cậu tiếp:
- Nói một cách đơn giản, cậu ấy suýt chút nữa thì thành anh họ của con đó.
Ôi mẹ ơi, chuyện gì đang xảy ra thế? Không chỉ Mộc Lâm, mà cả Phong Đại cũng không hiểu nổi cách giải nghĩa này. Lúc bước vào đây, tuy rất ngạc nhiên nhưng anh cũng lờ mờ đoán được. Mộc Lâm nói sẽ về quê ăn Tết với ông Ngoại, vậy thì cô cháu gái xinh đẹp ngoan ngoãn mà ông và chú hay nhắc với anh chắc là cô rồi. Tuy hơi bất ngờ nhưng dù sao cũng là chuyện tốt mà, anh còn đang mừng thầm trong lòng vì tình huống đột ngột phát sinh này, thì lại bị câu nói vừa rồi của chú làm cho choáng váng luôn.
Cái gì mà anh em họ?
May thay, ở đó còn có ông Ngoại, sau khi nghe mớ lộn xộn của cậu, ông không nhịn được nữa, phải đập một gậy xuống sàn và gắt lên:
- Nói cái gì vậy hả?
- Thì con nói đúng mà. Nếu chị hai nhà mình lấy cậu của nó thì bây giờ có phải chúng nó là anh em họ rồi không?
Chưa nói dứt lời, cậu Út đã phải ôm đầu la oai oái, vì bị ông lấy gậy gõ một cái thật mạnh.
- Con có thể nói năng đàng hoàng một chút không? Đừng làm chúng nó rối rắm nữa.
Cậu Út tay vẫn ôm đầu, cất giọng đầy uất ức:
- Vậy ba nói đi, con không thèm kể nữa. Hứ!
Hai bạn trẻ ngồi đối diện mắt chữ O mồm chữ A, nuốt nước bọt cái ực. Thông tin này thật quá… quá sức tưởng tượng rồi. Hai người không ai bảo ai, nét mặt nghiêm túc đều nhìn về phía ông Ngoại chờ đợi. Ông thấy vậy, đằng hắng một tiếng, lại thở dài một tiếng rồi mới thong thả cất lời:
- Là như thế này. Ông ngoại của Phong Đại chính là người bạn mà ông đã kể cho con nghe đó. Thằng bé là con của người chị lớn, còn cậu nó bây giờ là người mà ông muốn tác thành cho mẹ của con.
Câu này là ông nói với Mộc Lâm, dứt lời ông lại quay sang Phong Đại:
- Chuyện ngày xưa chắc con không biết. Ông với ông Ngoại của con khi còn trong quân ngũ tình như thủ túc, nên mới muốn kết thông gia, gả mẹ của Mộc Lâm cho cậu của con. Nhưng mà không thành.
Ra là như vậy, không hẹn mà gặp cả hai bạn trẻ thầm thở phào một cái. Ông Ngoại thu hết hành động đó vào mắt, chậm rãi cầm lấy chén trà nhấp một ngụm. Hai đứa trẻ này chắc là sốc lắm đây.
Cũng phải thôi, Mộc Lâm thì không biết người mà đang làm cho mình đau đầu đau tim lại có quan hệ với người bạn chiến đấu ngày xưa của ông, cũng tức là có liên quan đến cả ba mẹ cô nữa. Còn Phong Đại lại không nghĩ tới, Mộc Lâm lại là cháu gái của người đã giúp đỡ gia đình anh bao nhiêu năm nay. Ôi, thật sự là rối rắm quá đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!