Ánh sáng từ đèn đường kéo dài bóng hai người đang tản bộ. Sau giây phút kích động ở giữa phố, Phong Đại và Mộc Lâm hiện giờ đang đi bộ về nhà. Nhưng không ai nói với ai câu nào. Khuôn mặt của cô gái nhỏ vẫn còn đỏ bừng, tim đập thình thịch không cách gì giảm được.
Còn người nào đó đi bên cạnh, không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy tay để mãi trên môi, khẽ vuốt nhẹ. Trên miệng ẩn hiện nụ cười như có như không.
Có người nói, trên đời có hai chuyện không thể giấu, một là người say rượu, hai là người đang yêu. Quả nhiên là chuẩn xác.
- Đến rồi!
Mộc Lâm lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
- Ừ.
- Vậy anh về nhé, em vào nhà đây.
- Đợi đã, trong nhà em có đồ sơ cứu không?
- Có ạ. Nhưng em tự làm là được, vết thương nhỏ mà.
- Em mở cửa đi.
Đúng chuẩn phong cách của Phong Đại, không cho người ta cơ hội từ chối. Mộc Lâm biết không nói lại anh nên đành mở cửa. Lần này hai người không vào phòng cô nữa, chỉ ngồi ngoài phòng khách. Sau khi rửa sạch và băng bó lại vết thương cho Mộc Lâm xong, Phong Đại cũng đứng dậy ra về.
Lúc tiễn anh ra đến cổng, Phong Đại bất chợt quay lại hỏi cô:
- Lúc nãy có làm em sợ không?
Mộc Lâm xua tay:
- Có gì mà phải sợ, cũng có phải lần đầu đánh nhau đâu. Bình thường thôi.
- À, anh không phải nói chuyện đó…
Đang cao hứng, Mộc Lâm chợt sững người, mặt phút chốc đỏ lên. Không nói chuyện đánh nhau, vậy là nói chuyện… kia rồi. Không nhắc thì thôi, nhắc lại khiến Mộc Lâm không khỏi bối rối, trả lời thế nào mới phải đây?
Phong Đại thấy cô gái nhỏ yên lặng, vẻ mặt xấu hổ thì không nhịn được, đầu mày cuối mắt toàn là vẻ cưng chiều:
- Lần đầu tiên sao?
Mộc Lâm ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, cái gì…cái gì lần đầu? Không lẽ biểu hiện của mình kém vậy sao? Nghĩ rồi lại cúi xuống, Mộc Lâm à Mộc Lâm, bị phát hiện rồi, mất mặt quá đi!
Phong Đại nhìn Mộc Lâm hết ngẩng đầu lại cúi đầu, mặt cứ đỏ bừng, bất giác đưa tay lên vén một lọn tóc ra sau tai cho cô. Động tác vô cùng tự nhiên, vô cùng dịu dàng.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm.
Mộc Lâm nhìn Phong Đại ngạc nhiên, không kịp suy nghĩ gì vội lắc đầu nguầy nguậy:
- Không cần đâu, không nghiêm trọng đến vậy đâu ạ.
Phong Đại ngắm nhìn cô gái nhỏ, nhíu mày một cái, không hiểu tại sao trên đời lại có một cô gái đơn thuần đến đáng yêu như thế này cơ chứ. Thời hạn 5 năm, chỉ mới qua được 1 năm mà anh sắp không thể cầm cự nổi nữa rồi.
- Em không cần, nhưng mà… anh cần.
Mộc Lâm ngẩn ra:
- Anh cần gì cơ?
- Anh cần… em chịu trách nhiệm với anh.
- Ơ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!