Tiết trời thành phố Melbourne vào mùa thu đỏng đảnh như thiếu nữ chớm yêu. Vừa nắng đấy, lại có thể mưa ngay được, buổi sáng mặc áo ấm ra ngoài nhưng buổi tối lại có thể mặc áo phông dạo phố. Tâm tình thay đổi đến chóng cả mặt, nhưng đáng yêu vô cùng. Người ta thường nói, cảnh vật có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người thưởng thức. Nhưng đối với Mộc Lâm ngay lúc này, dường như lại không đúng lắm.
Vào những tháng này, lá trên cây đã đổi sang màu vàng. Bình thường thì Mộc Lâm sẽ thích thú đến mức có thể nhảy cẫng lên, hoặc có thể chạy xung quanh gốc cây nhặt lá không biết mệt mỏi. Vậy mà giờ đây, cả một khung trời vàng rực lộng lẫy như thế cũng không làm cô chú ý. Bởi vì kể từ sau buổi tối hôm ấy, Mộc Lâm không nhìn thấy Phong Đại nữa, có lẽ cô quá bận, hoặc anh…quá tôn trọng ý kiến của cô. Mỗi ngày Mộc Lâm vẫn đến trường với cùng một lộ trình như vậy, chưa bao giờ thay đổi. Ngay cả vào giờ nghỉ, cô cũng chọn bãi cỏ ít cây xanh nhất và ngồi ở chỗ dễ trông thấy nhất. Và vào lúc tan học, cô luôn đúng giờ ra khỏi lớp, ngay cả bạn bè rủ đi chơi cô cũng từ chối. Là cô…muốn nhìn thấy ai đó, chỉ thế mà thôi.
Tình cảm thanh xuân chính là như vậy, dùng hết sức lực để đẩy ai đó đi thật xa, nhưng lại không thể khiến trái tim và lý trí thôi nghĩ về người đó. Mộc Lâm hối hận khi lúc trước cô học môn tâm lý học chỉ để đối phó, nên giờ đây ngay cả bản thân cũng không thể lý giải sự mâu thuẫn nội tại của chính mình. Cô không biết tại sao mình muốn gặp anh, cũng không biết gặp rồi thì sẽ nói những gì, chỉ biết rằng, chính vì không thể nhìn thấy, mới nhận ra người đó hình như đã có một vị trí nhất định trong cuộc sống của mình.
Những ngày tiếp theo diễn ra bình thường, dù trong lòng có dậy sóng bao nhiêu thì bên ngoài, thái độ của Mộc Lâm vẫn rất tự nhiên. Nhưng mà, có một số người thì không được như thế.
Đầu tiên phải kể đến cô bạn sát vách Uy Vân. Sau buổi họp mặt hôm đó, cô nàng bỗng dưng nhiệt tình hẳn. Thường sang rủ Mộc Lâm đi dạo phố, đi ăn. Nhưng lần nào cũng muốn cô gọi người kia cùng đi, bảo là càng đông càng vui. Mộc Lâm cười khổ, đối với bọn con trai, đi cùng con gái dạo phố có gì mà vui? Mỗi lần cô từ chối, Uy Vân lại tiu nghỉu quay về phòng. Nhưng mà chịu thôi, ai bảo cô không thể dối lòng được.
Cô không thích dạo phố, không thích tụ tập như những cô gái bình thường khác.
Người thứ hai chính là anh chàng "bộ trưởng" Nguyên Khôi. Sở dĩ Mộc Lâm gọi như thế là vì lần đầu tiên anh ta gọi điện cho cô đã nói thế này:
- Chào em, còn nhớ anh không? Anh là Nguyên Khôi, trưởng câu lạc bộ.
Đọc cái chức danh kia dài quá nên cô quyết định rút gọn lại là "bộ trưởng", cũng rất hợp với tính cách bao đồng của anh ta. Không cần nói cũng biết anh ta làm thế nào để có số điện thoại của cô, chắc chắn lại là cô nàng Uy Vân chứ chẳng ai khác. Mà có khi, điều kiện để trao đổi là ai kia cũng không chừng.
…..
Chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ đầu tiên…
Mộc Lâm đặt vé về thăm nhà. Sau gần 5 tháng miệt mài sách vở, bận rộn với các buổi tọa đàm, ngoại khóa, cuối cùng cô cũng được thảnh thơi một chút. Kỳ nghỉ chỉ kéo dài 3 tuần, nên cô tranh thủ bay về thăm ba mẹ Lâm. Cô thực sự rất nhớ họ.
Ngày ba mẹ ra sân bay đón Mộc Lâm, thấy chỉ có mình cô, mẹ Lâm có hỏi Phong Đại đâu, nhưng cô chỉ trả lời gọn lỏn là không biết. Thấy thái độ của con gái như vậy, ba mẹ Lâm cũng không hỏi thêm, dù trong lòng có thắc mắc, rõ ràng đã chuyển tiền mua vé máy bay cho thằng bé rồi kia mà?
Về đến nhà, Mộc Lâm phóng như bay xuống bếp ôm chầm lấy bác Lan, nũng nịu càu nhàu:
- Con nhớ bác chết mất thôi!
- Xì! Con chỉ nhớ đồ ăn bác làm thôi chứ gì? Bác biết tỏng nhé.
- Hì hì, con nhớ cả hai, cả hai mà.
Náo loạn nhà bếp một hồi, Mộc Lâm lên lầu thay quần áo, sẵn tiện soạn vali lấy quà cho mọi người.
Ở dưới lầu, nghe thấy tiếng Mộc Lâm đóng cửa, ba mẹ Lâm mới nháy mắt, bí mật vào phòng sách. Vào đến bên trong, ba Lâm lấy điện thoại gọi ngay cho Phong Đại. Chuông reo vài tiếng, bên kia mới nghe máy:
- Dạ alo?
- Phong Đại hả con? Sao có mình Mộc Lâm về vậy?
- Dạ, con thấy vé đắt quá, hơn nữa kỳ nghỉ cũng ngắn, về phí tiền lắm. Ở đây con còn có việc làm thêm nữa ạ.
Ba Lâm để điện thoại ở giữa nên mẹ Lâm cũng nghe thấy. Hai ông bà nhìn nhau đầy ẩn ý, rồi ba Lâm mới lên tiếng:
- Ừ, vậy cũng được. Vậy con làm việc đi, có việc gì thì gọi cho bác.
Dặn dò là thế, nhưng chưa bao giờ Phong Đại chủ động gọi cho ba mẹ Lâm yêu cầu bất cứ điều gì. Anh chỉ gọi vào những lúc tâm tình Mộc Lâm bất ổn hoặc cần người an ủi mà thôi. Kể từ sau buổi tối hôm đó, Phong Đại đã giữ lời, anh không đưa đón Mộc Lâm nữa, nhưng anh cũng không bao giờ để cô đi một mình. Ví dụ như buổi sáng anh sẽ đợi ở ngã rẽ, khi cô đi rồi anh mới theo sau. Ví dụ khi lên tàu, hai người sẽ lên bằng hai cửa khác nhau.
Ví dụ lúc tan học, anh vừa xong thì sẽ chạy hết tốc lực đến dưới tòa nhà của cô. Nhìn thấy cô đi ra thì sẽ lặng lẽ đi phía sau. Cần mẫn như vậy, nắng cũng như mưa. Cho nên, anh biết hôm nào cô cảm thấy khó chịu, hôm nào cô có tâm sự. Những lúc như vậy, anh đều gọi điện thoại cho ba mẹ Lâm, bảo họ gọi cho cô nói những điều vui vẻ. Thế nên nhiều khi, Mộc Lâm thấy rất lạ, tại sao ba mẹ luôn gọi điện đúng lúc cô cần họ nhất, giống như có thần giao cách cảm vậy. Đặc biệt còn có một lần, mà cho đến tận bây giờ nghĩ lại ba mẹ Lâm vẫn còn thấy buồn cười. Đó là vào một buổi chiều, không hiểu sao Mộc Lâm về nhà rất vội, mặt mày nhăn nhó có vẻ rất khó chịu. Phong Đại lập tức gọi điện thoại về cho hai người, làm cả nhà một phen lo sốt vó. Ai ngờ khi gọi cho Mộc Lâm mới biết, chỉ là triệu chứng khi đến kỳ mà thôi. Nhưng ba mẹ Lâm lại không biết giải thích với Phong Đại như thế nào, trong khi nghe giọng thằng bé cực kỳ sốt ruột. Cuối cùng, mẹ Lâm đành phải nói một câu ngắn gọn thế này: là chuyện mỗi tháng của con gái ấy mà, làm Phong Đại đầu dây bên kia nửa ngày không nói nên lời. Mà thông qua những chuyện đó, ba mẹ Lâm dần cảm thấy, quả nhiên mình đã không nhìn lầm, Phong Đại thật sự rất đáng tin tưởng. Vì vậy, khoảng cách giữa họ và Phong Đại cũng từ từ rút ngắn, điển hình là cách xưng hô từ "chúng tôi và cháu" chuyển thành "hai bác và con". Hơn nữa, hai ông bà buổi tối thường tâm sự tỉ tê, đi đến thống nhất nếu Phong Đại và Mộc Lâm không thành, họ sẽ nhận thằng bé làm con nuôi luôn.
Kể từ lúc về nhà, Mộc Lâm chẳng đi đâu cả, chỉ ở trong nhà xem tivi, hoặc xuống bếp hoặc ra vườn. Tuy cô lúc nào cũng nói cười huyên thuyên, nhưng lúc không có ai, lại thường ngồi thẫn thờ, ánh mắt mông lung, thậm chí có lúc còn thở dài nữa. Ba mẹ Lâm nhìn con gái như vậy chịu không nổi, nên buổi tối quyết định "điều tra". Sau khi ăn cơm, lúc cả nhà ngồi trước tivi ăn trái cây, ba Lâm mới bắt đầu bằng một câu hỏi hết sức là xã giao:
- Ở bên đó, ngoài giờ học con thường làm gì hả con gái?
Mộc Lâm vừa ngắt nho bỏ vào miệng vừa trả lời:
- Cũng không có gì đặc biệt đâu ạ, ở nhà đọc tài liệu, lên mạng xem phim, hoặc đi siêu thị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!