Mộc Lâm là con nhà giàu, không thiếu người vây quanh, nhưng cô biết không ai trong đó là thật lòng, cho nên, việc gì cô phải hạ mình cùng đẳng cấp với họ? Đến cả nụ cười cũng có thể giả tạo đến vậy, chẳng biết sau lưng cô họ nói khó nghe đến cỡ nào.
Cô không giao lưu, cũng không nói chuyện, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ. Vậy là, cái tiếng tăm kiêu căng, ngạo mạn cũng ra đời từ đó. Mặc kệ, lưỡi trong miệng của họ, muốn nói gì thì nói, cô chẳng buồn để ý.
Nhưng chính sự cao cao tại thượng của cô, ngược lại khiến cho dục vọng chinh phục của đám con trai không ngừng tăng lên, thiếu gia lắm tiền nhiều của cũng có, đại ca cầm đầu băng nhóm hư hỏng ham chơi lười học cũng có. Chỉ có điều, cô chưa từng nhìn đến những kẻ đó, dù là nửa con mắt.
Trong trường, sinh viên nữ thì hâm mộ ghen ghét đủ cả, sinh viên nam thì ra sức bàn tán, thậm chí còn đánh cược xem ai có khả năng cưa đổ con nhỏ kiêu căng là cô. Duy nhất chỉ có hai người, thản nhiên xem trò vui, chuyên tâm làm việc của mình, đó chính là bản thân cô, và…anh.
Phong Đại thờ ơ với mọi chuyện, không phải anh giống cô, mà vì anh hoàn toàn không có thời gian để ý đến. Khó khăn lắm, cậu mợ của anh mới giúp anh vào được trường này, anh không thể phụ công lao của họ được.
Hơn nữa, anh phải tranh thủ thời gian kiếm tiền để trang trải cuộc sống, học phí thì không lo vì anh đã có học bổng, nhưng anh không muốn cậu mợ phải vất vả thêm nữa. Anh không có ba mẹ, họ lại không có con, vì thế trong lòng anh, họ chính là cha mẹ.
Cả đời này, anh đã quyết định phải báo hiếu cho họ, nhất định phải thực hiện.
Lại nói, hai người học cùng trường, cách nhau một khóa, giảng đường ở đối diện. Hằng ngày đi học, hai người luôn đến sớm nhất để được ngồi bàn đầu tiên, nên dĩ nhiên ra về cũng muộn nhất. Cũng có vài lần gặp nhau, rồi cứ thế lướt qua, hoàn toàn không để vào mắt.
Cho đến một ngày…
Sau khi tan lớp, lẽ ra anh phải đi đến chỗ làm thêm ngay, nhưng vì đột nhiên bị đau bụng nên vòng phía sau để vào nhà vệ sinh. Lúc đi ngang qua khu vực vườn hoa, anh chợt nghe tiếng một đám người:
- Sao rồi, cô em?
Anh đây không đủ tiêu chuẩn của em à?
- Tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi.
Tiếp theo là tiếng cười thô bỉ của đám đàn em rộ lên, mang theo một sự mờ ám không hề đơn giản.
- Anh không tránh đấy, còn muốn gần hơn nữa cơ, em làm gì được nào?
Đầu óc Mộc Lâm linh hoạt nhẩm tính, cô về muộn nhất, giờ này sân trường không còn ai, bác bảo vệ thì phải sau giờ cơm chiều mới đi tuần tra, vậy là không ai có khả năng trợ giúp. Bọn nó có 8 tên, nhìn kiểu ăn mặc thì biết là 1 đám sinh viên lêu lổng, bị cha mẹ bắt vào đây học nhưng không quản.
Còn tên cầm đầu, hình như mấy lần có đón đường tán tỉnh, nhưng cô không thèm để ý. Có lẽ bây giờ ôm hận nên đem đàn em đến dằn mặt đây mà. Nói gì cũng muộn, tình huống này, làm sao để thoát đây? 8 tên, nhiều quá!
Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Mộc Lâm, tên cầm đầu tưởng rằng cô đã sợ đến thất thần, nên càng bạo gan, tiến đến định đưa tay sờ gò má trắng hồng của cô. Chưa kịp phản ứng, cô chợt nghe thấy một giọng nói, trầm ổn mà có lực:
- Bọn bây đang làm cái gì vậy?
Đang có hứng bị đâm ngang như vậy, nụ cười cợt nhả của tên cầm đầu tắt ngấm, thay vào đó là giọng điệu đe dọa không hề che giấu:
- Cút đi, nếu không muốn bị vạ lây thì mau biến khỏi tầm mắt tao!
- Ông đây cứ muốn bị vạ lây đấy, thì sao?
Thôi rồi! Mộc Lâm liếc nhìn chàng trai vừa xuất hiện, lòng chợt ai oán. Thật là tiếc mà, anh chàng đẹp trai như vậy, lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đây mà. Cô quả thật là mỹ nhân, nhưng anh cũng chưa chắc là anh hùng đâu.
Chưa biết chừng lát nữa cô giải quyết xong đám của nợ này, anh ngược lại là gánh nặng ngoài ý muốn của mình cũng nên. Nhưng mà, thật ra cũng rất dũng cảm đấy, nhìn một đám côn đồ hung tợn như vậy, người bình thường chắc cũng chạy mất dạng từ lâu rồi. Còn nói cái gì mà muốn vạ lây?
Người bị anh vạ lây là tôi đây này!
Nhưng, nói gì thì nói, nếu không phải là dũng cảm, thì chính là ngu xuẩn! Anh lấy cái gì mà xông ra cản đường bọn chúng? Nghĩ đến đây, cô lại đằng hắng, định rũ bỏ quan hệ với anh cho êm chuyện, lại nghe tên cầm đầu lên tiếng:
- À, thằng này ngon đấy!
Mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện tốt của tao? Bạn trai của nó à?
Anh nghe câu nói, vẻ mặt khựng lại một giây, rồi lập tức biến mất. Cô nhìn thấy, quả thật cũng tò mò muốn biết anh sẽ trả lời thế nào. Nhưng anh cứ đứng đó, nhìn chằm chằm vào bọn côn đồ, không lên tiếng. Cô khẽ nhếch môi cười, vô thức lắc đầu.
Đúng là chàng trai thật thà mà, thế này thì mình không thể làm ngơ được rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!