Chương 5: (Vô Đề)

Tối hôm qua Khang Chước sửa lại bài thuyết trình bảo vệ cho ngày mai đến tận khuya mới ngủ, nhưng sáng sớm tỉnh dậy lại không cảm thấy quá mệt mỏi, phần lớn là cảm giác hồi hộp và hưng phấn.

Lúc cậu xuống lầu còn cảm thấy mình dậy khá sớm, mà không nghĩ tới Khang Thế Thành đã ra ngoài rồi. Dì Chúc thò đầu ra từ phòng bếp: "Tiểu Chước dậy rồi à? Ba con vừa đi, buổi sáng con muốn ăn gì? Để dì làm cho con."

Khang Chước muốn đến sớm chuẩn bị nên chỉ lấy một cái bánh bao và một chai sữa rồi rời đi. Lúc này còn chưa tới 7 giờ, giờ cao điểm buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, thời điểm Khang Chước đến trường vừa đúng 7 giờ 30, còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu buổi bảo vệ.

Không lâu sau, bạn học của Khang Chước cũng lục tục đi đến, mọi người đi ngang qua Khang Chước đều đồng thời không hẹn mà cùng vỗ vỗ vai cậu để bày tỏ cảm thông và động viên.

Khang Chước vốn không quá lo lắng, nhưng cậu không chịu được việc mọi người ai cũng thể hiện dáng vẻ "chúc may mắn" với mình. Chử Vệ Lâm ngồi bên cạnh cậu còn không ngừng thảo luận với các bạn học ở ghế sau về những trải nghiệm bi thảm của nhóm sinh viên bảo vệ khóa trước, khiến cho lúc Khang Chước bước lên bục phát biểu quên hết tất cả mọi thứ trong đầu, suýt chút nữa nói sai đề tài luận văn của mình.

Phía dưới có tổng cộng bốn thầy cô đang ngồi. Ba người là giảng viên của trường cậu, Khang Chước đã từng học qua môn họ dạy, người còn lại là một giảng viên xa lạ ở bên ngoài trường – một giáo sư già mập mạp với kiểu tóc Địa Trung Hải.

Nhóm thầy cô nhìn thấy Khang Chước lắp bắp giới thiệu đề tài luận văn thì bất giác nhìn nhau mỉm cười. Vị giáo sư xa lạ kia nhân lúc Khang Chước đổi slide PPT liền hỏi cậu: "Bạn học, em đã ăn sáng chưa?"

"Em ăn rồi ạ." Cổ họng của Khang Chước có chút khô khốc, cậu đoán có lẽ vị giáo sư này cảm thấy sắc mặt của cậu không được tốt, thực ra cậu cảm thấy hơi lạnh, điều hòa trong phòng bộ môn mở quá thấp.

"Chắc là em cũng không ăn được bao nhiêu đâu nhỉ? Đợi lát nữa bảo vệ xong rồi đi ăn thêm một chút đi." Vị giáo sư già cười nói, "Không sao, đừng sợ, cứ mạnh dạn nói."

"Cám ơn giáo sư." Khang Chước cảm thấy tốt hơn một chút, mỉm cười đáp lại ông, tiếp đó hít một hơi thật sâu: "Thưa thầy cô, chủ đề luận văn của em là…"

Một giờ sau, Khang Chước ngồi ở tiệm bánh ngọt đối diện trường học, ngẩn người nhìn chằm chằm dòng xe cộ bên ngoài tiệm.

Khang Chước không thể rời đi quá lâu, đợi chốc nữa còn phải quay về, nhưng khi nãy mới kết thúc một trận chiến đầy cam go nên Khang Chước vẫn hơi kích động. Cậu muốn gặp một ai đó ngay bây giờ, người nào cũng được, chỉ cần ngồi cùng cậu một lát thôi. Vì vậy sau khi bảo vệ xong, cậu gửi tin nhắn cho Doãn Đông Phàm, Doãn Đông Phàm gần như trả lời lại ngay trong vài giây, nói sẽ lập tức tới gặp cậu.

Khang Chước bắt đầu nhớ lại phần bảo vệ vừa rồi của mình, ngẫm lại xem mình nói không tốt ở đoạn nào, đoạn nào nói khá ổn.

Ngoài dự đoán chính là thầy cô phản biện lại không làm khó Khang Chước, chưa đến hai mươi phút đã cho cậu đi xuống. Đây không phải là ưu đãi dành riêng cho một mình Khang Chước. Học sinh thứ hai đi lên cũng được các thầy cô nhẹ nhàng đặt câu hỏi, ân cần đưa ra ý kiến sửa đổi. Bạn sinh viên kia được thương mà sợ, lúc đi xuống bục phát biểu còn suýt nữa vấp ngã.

Chẳng ai nghĩ tới hôm nay các thầy cô lại không đi kịch bản cũ, nhóm sinh viên ngồi ở phía sau phòng bộ môn như thể nhìn thấy bình minh trong ngày tận thế, mọi người đều cảm thấy hôm nay gặp trúng vận may lớn, còn có người lập tức lôi điện thoại ra mua vé số…

"Khang Chước."

Khang Chước định thần lại, thấy Doãn Đông Phàm đeo dây xích kim loại khắp người ngồi xuống đối diện mình. Doãn Đông Phàm mua hai ly trà sữa, cắm ống hút vào một ly rồi đẩy cho Khang Chước.

"Đang nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy? Hôm nay trời nóng quá anh nhỉ." Doãn Đông Phàm vừa từ bên ngoài chạy vội tới, cả người nhễ nhại mồ hôi, y vén áo lên quạt quạt cho mát, để lộ khối cơ bắp nhỏ lấp lánh ánh nước trên thắt lưng màu mật ong.

"Không nhìn gì cả, đang nghĩ tới chuyện bảo vệ khi nãy." Khang Chước cúi đầu hút một ngụm trà sữa, chất lỏng ngọt ngào lạnh lẽo xông vào khoang miệng, Khang Chước bị buốt đến mức nheo mắt lại, ngậm một lúc mới nuốt xuống.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng "Anh học giỏi vậy cơ mà, một buổi bảo vệ tốt nghiệp nhỏ bé chắc chắn không làm khó được anh." Doãn Đông Phàm cầm ly trà sữa, ánh mắt nhìn Khang Chước có chút né tránh, "Khang Chước, em xin lỗi anh, chuyện hôm đó là hiểu lầm, lúc ấy em đoán số* bị thua, phải ăn một miếng bánh quy với Tô Vân Tường, không phải bọn em hôn nhau đâu…"

* (hoa quyền)/ đoán số ngón tay: khi uống rượu, hai người đối mặt với nhau, cùng giơ ngón tay ra rồi đồng thời đoán số, ai nói trùng với tổng số ngón tay duỗi ra của cả hai thì thắng, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hoà.

Nụ cười đắc ý đêm đó của Doãn Đông Phàm chợt lóe lên trước mắt, Khang Chước nhíu mày: "Các em thường xuyên chơi loại trò chơi này sao?"

Doãn Đông Phàm lập tức phủ nhận: "Không, không có đâu. Hôm đó là lần đầu tiên, tất cả mọi người đều thi khá tốt nên có hơi quá trớn, em và cậu ta thật sự không có gì hết!"

Khang Chước lại uống thêm một ngụm trà sữa, không để ý tới y. Doãn Đông Phàm đứng lên ngồi xuống ghế bên cạnh cậu, dán sát vào người cậu phóng thích pheromone Alpha của mình.

"Khang Chước, anh ơi, anh đừng tức giận nữa, tha thứ cho em đi mà, em cam đoan sau này sẽ không chơi kiểu trò chơi dung tục này nữa, được không anh?"

Pheromone của Doãn Đông Phàm là hương rượu Rum, trong mùi hương cay nồng mang theo vị ngọt ấm áp, hòa với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Alpha trẻ tuổi, hùng hổ áp sát Khang Chước.

Đây là sở trường gây nhiễu của Doãn Đông Phàm, từ khi còn bé, chỉ cần y chọc Khang Chước không vui thì sẽ dùng thủ đoạn này chơi xấu. Sau khi phân hóa thành Alpha, y thường dùng pheromone để làm nũng, độ phù hợp pheromone của hai người đạt tới gần 93% nên Khang Chước rất khó cự tuyệt, vì thế lần nào Doãn Đông Phàm cũng có thể thành công.

"Anh ơi, em biết sai rồi, anh tha thứ cho em một lần đi, anh biết rõ là em chỉ thích mình anh thôi mà, xin anh đấy."

Mặc dù Khang Chước vẫn còn tức giận, nhưng Alpha tỏ vẻ yếu đuối dùng pheromone lấy lòng khiến cậu không nhịn được muốn thỏa hiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!