Tối thứ Sáu ngày 28, Quyền Hoa Thần đến đại học A rất sớm. Vì là lễ kỷ niệm 110 năm thành lập của một trường đại học lâu đời, khắp nơi trong trường đều có thể thấy biểu ngữ vui mừng, tổ chức cực kỳ long trọng. Nhưng lúc này Quyền Hoa Thần không có tâm trạng để chú ý tới những thứ đó.
Còn gần một giờ nữa là bắt đầu buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, Quyền Hoa Thần không vội vàng đi vào hội trường lớn, mà dựa vào thành xe hút thuốc. Hắn nhìn nhóm nam sinh đang chơi bóng đá trên sân thể dục ở phía xa, trẻ trung năng động, khắp người đều tràn ngập sức sống.
Quyền Hoa Thần vẫn cảm thấy mình mạnh hơn Doãn Đông Phàm rất nhiều, Khang Chước chọn y thì không bằng chọn mình, nhưng bây giờ hắn lại không chắc vậy nữa. Giống như lời hắn nói với Liêu Nhất Phàm lúc uống rượu cùng nhau vào hai ngày trước, Quyền Hoa Thần luôn luôn lớn hơn Khang Chước 12 tuổi.
Năng lực có thể bồi dưỡng, tiền có thể kiếm nhưng tuổi trẻ không thể dùng thứ gì để trao đổi, dựa vào đâu mà bảo Khang Chước chấp nhận một ông chú lớn tuổi chứ?
Có một số việc không thể nghĩ nhiều, nghĩ nhiều sẽ rất đau đầu.
Từ lúc Khang Chước cho hắn pheromone trong kỳ nhạy cảm lần trước, liên tục nửa tháng sau đó, chứng đau nửa đầu của Quyền Hoa Thần cũng không tái phát. Giống như bác sĩ đã chẩn đoán trước đó, phần lớn chứng đau nửa đầu của Quyền Hoa Thần là do tâm lý chứ không phải bệnh lý gây ra. Nếu muốn diệt trừ tận gốc thì phải nhanh chóng tìm một người bạn đời Omega để nhận được sự xoa dịu từ pheromone.
Nhưng Khang Chước thậm chí còn không muốn gặp hắn một lần trước khi biểu diễn.
Quyền Hoa Thần nhả khói, trong lòng sầu muộn vô cùng.
Sắp đến 7 giờ 30, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Quyền Hoa Thần dập điếu thuốc đi vào hội trường lớn.
Quyền Hoa Thần không chỉ là cựu sinh viên ưu tú, ngoại trừ danh tiếng của Toàn Hòa, trước kia hắn còn từng quyên góp một bức tượng Khổng Tử cho đại học A, gần đây lại tặng một lô thiết bị mới cho phòng thí nghiệm của Lưu Minh. Bởi vậy nhà trường sắp xếp chỗ ngồi của hắn ở hàng ghế đầu tiên, ngồi bên cạnh một nhóm lãnh đạo trường.
Sau khi Quyền Hoa Thần ngồi xuống, chào hỏi với các vị lãnh đạo hai bên trái phải, rồi bắt đầu lật xem danh sách tiết mục trên mặt bàn.
Khang Chước vẫn không chịu nói mình sẽ biểu diễn tiết mục gì, Quyền Hoa Thần chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đoán thử một chút.
Hắn nhớ rõ khi còn bé có tám lớp năng khiếu, Khang Chước từng tham gia khoảng năm sáu lớp. Lúc đó mẹ của Khang Chước là Aya vẫn còn sống, bà tận tâm tận lực khai thác sở thích về các mặt năng khiếu của con mình. Vì thế đã cho cậu học piano, thanh nhạc, khiêu vũ, còn có hội họa, thư pháp… Sau khi Aya qua đời, Khang Chước vẫn tiếp tục học những bộ môn này trong một quãng thời gian rất dài, sau đó vì học hành bận rộn nên dần dần cũng không học nữa.
Quyền Hoa Thần lướt nhìn danh sách tiết mục từ đầu đến cuối một lần, nhưng không thấy tên Khang Chước đâu. Hắn đoán có lẽ Khang Chước sẽ tham gia tiết mục hợp tấu nhạc cụ, bởi vì người biểu diễn quá nhiều nên trên danh sách chương trình chỉ liệt kê tên của hai sinh viên, những người còn lại đều được thu gọn vào chữ "ect." ở phía sau.
Quyền Hoa Thần lại xem lại danh sách tiết mục một lần nữa, cảm thấy cũng có khả năng là đọc diễn cảm. Tưởng tượng thử xem, Khang Chước mặc sơ mi trắng, thắt nơ, nghiêm chỉnh đứng trên đài đọc bài diễn cảm, cũng rất đẹp mắt.
Còn có cả hợp xướng, cũng không phải không thể…
Cứ như vậy Quyền Hoa Thần đợi thẳng đến khi chương trình diễn ra được hơn một nửa vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Khang Chước. Những tiết mục như hợp tấu nhạc cụ, hợp xướng, đọc diễn cảm đều đã lần lượt kết thúc, Quyền Hoa Thần lo lắng mình nhìn sót Khang Chước, thấp thỏm không yên nhắn tin cho cậu. Nói sau khi biểu diễn xong thì gửi tin nhắn cho hắn, hắn sẽ đưa Khang Chước về nhà nhưng Khang Chước không trả lời lại.
Vào đúng lúc này, ánh sáng trên sân khấu đột nhiên thay đổi, chùm sáng màu đỏ mờ ảo đan xen vào nhau, sinh viên trong hội trường bắt đầu sôi sục cả lên.
Nghĩ đến tính cách hướng nội của Khang Chước, Quyền Hoa Thần lập tức loại trừ tiết mục này. Hắn không có hứng thú với nhảy múa, tiếng thét chói tai của sinh viên ở hàng ghêa sau càng làm cho hắn bực bội không thôi. Quyền Hoa Thần bắt đầu nghĩ xem có nên tận dụng tiết mục này ra ngoài hút một điếu thuốc hay không.
Sau khi màn giới thiệu của người dẫn chương trình kết thúc, âm nhạc với những tiết tấu nhịp nhàng vang lên. Một nhóm nam sinh mặc âu phục, trong miệng ngậm một đóa hoa hồng đồng thời xoay người, tiếng hoan hô dưới đài vang lên liên tục không ngừng.
Quyền Hoa Thần đang dùng điện thoại gửi tin nhắn cho thư ký ở nước D, trong lúc gõ chữ hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua. Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt của Quyền Hoa Thần lập tức dính chặt vào sân khấu, cũng không dời đi được nữa.
Mười hai chàng trai khôi ngô tuấn tú trong bộ âu phục màu đen đồng nhất, dưới lớp áo vest là áo khiêu vũ bó sát màu trắng, cổ áo xẻ sâu đến tận bụng dưới, tất cả mọi người đều vuốt tóc về phía sau, kẻ một đường line đỏ quyến rũ ở khóe mắt.
Theo nhịp điệu của âm nhạc, các chàng trai đặt hoa hồng trên ngực, bắt đầu đồng loạt xoay eo, đẩy hông, vung tay, hạ gót…
Quyền Hoa Thần liếc mắt nhìn tới Khang Chước, cậu đứng thứ ba ở bên trái, vị trí vừa khéo ở ngay phía trước Quyền Hoa Thần.
Mỗi một lần cậu xoay eo, mỗi một lần cậu xoay người, mỗi một lần cậu quay đầu lại, đều giống như những động tác quay chậm rơi vào đáy mắt Quyền Hoa Thần.
Dưới ánh đèn nền đỏ rực, Quyền Hoa Thần nhìn thấy một Khang Chước mà hắn chưa từng tưởng tượng qua.
Chất liệu bó sát của áo khiêu vũ ôm lấy vòng eo hoàn mỹ của cậu, cổ áo chữ V xẻ sâu để lộ đường cong cơ bắp thanh tú như ẩn như hiện của cậu.
Mặt sau là áo vest cấm dục đoan trang, mặt trước lại cuồng nhiệt sáng rực như lửa nóng, đốt cháy toàn bộ hội trường.
Quyền Hoa Thần nhìn chằm chằm Khang Chước, tim đập như nổi trống.
Khang Chước vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, suốt màn trình diễn ánh mắt của hai người đều không giao nhau, nhưng Quyền Hoa Thần biết rất rõ, mỗi một động tác của Khang Chước đều là đang nhảy vì hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!