Chương 46: (Vô Đề)

Mấy ngày nay tâm trạng của Khang Chước đều không ổn lắm, tuy rằng cậu đã rất cố gắng che dấu nhưng Quyền Hoa Thần vẫn có thể nhìn ra được.

Thời gian cậu im lặng trở nên nhiều hơn, còn thỉnh thoảng ngẩn người rồi chăm chú nhìn Quyền Hoa Thần, vả lại còn ngoan ngoãn quá mức.

Hôm trước, Quyền Hoa Thần nhìn trúng một bộ áo gió kiểu dáng khá đẹp, hắn mua một bộ cho mình, một bộ cho Khang Chước. Cũng bởi vì Quyền Hoa Thần nói thêm vài câu đẹp mắt, ngày hôm sau Khang Chước mặc ngay bộ áo gió kia đi tìm Quyền Hoa Thần. Phải biết nhiệt độ cao nhất trong ngày là 28 độ, cậu nóng đến mức đổ mồ hôi nhễ nhại cũng không nỡ cởi ra.

Khang Chước không biết, ánh mắt chờ mong cất giấu một chút lấy lòng khi ấy của cậu khiến Quyền Hoa Thần cảm thấy rất đau lòng.

Điều này khiến Quyền Hoa Thần nhớ tới một số cảnh tượng cũ trong bữa tiệc đêm giao thừa ở nhà họ Quyền.

Trong ba năm chuyển đến nước D, mỗi khi đến tết, hắn và Chu Viện vẫn sẽ trở về nhà cũ nhà họ Quyền ăn bữa cơm giao thừa. Đây cũng là cơ hội duy nhất trong năm để Quyền Hoa Thần có thể nhìn thấy Khang Chước.

Sau bữa tối, cả gia đình quay quần cùng nhau xem TV và trò chuyện, vì muốn làm người lớn trong nhà vui vẻ, Quyền Tiêu sai người mang mấy thùng vải thiều tươi đến, bảo Doãn Đông Phàm bày ra đĩa mang cho trưởng bối. Doãn Đông Phàm cảm thấy mấy chuyện như này thật phiền, y ngồi lì trên sô pha chơi điện thoại không chịu nhúc nhích, vẫn là Khang Chước kéo y lên, nói sẽ làm cùng y.

Quyền Hoa Thần ngồi ở góc trong cùng, nhìn Khang Chước bưng đĩa đi lần lượt đến trước mặt trưởng bối, gọi chú bác thím dì, nụ cười trên mặt vô cùng nhu thuận, lại mang theo một chút thận trọng dè dặt mà có lẽ chính cậu cũng không nhận ra.

Nhìn dáng vẻ Khang Chước cầm quả vải, Quyền Hoa Thần không khỏi liên tưởng đến một chú sóc đang cầm quả thông.

Cuộc trò chuyện nhàm chán trong bữa tiệc đêm giao thừa đã cho Quyền Hoa Thần có đủ thời gian suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu hắn thầm viết lên một câu chuyện cho chú sóc này.

Chú sóc đang cầm quả thông yêu quý của mình, nó cố gắng nói với những người đi ngang qua:

"Tôi tặng bạn quả thông của tôi, xin bạn hãy cho tôi một chút tình yêu đi."

Một số người không quan tâm đến quả thông, họ quay người bỏ đi.

Có người thương hại nó, tiện tay bố thí một viên kẹo, nó cho rằng đó chính là yêu.

Cũng có người lấy đi quả thông của nó, rồi sau khi quay người lại tiện tay ném chúng đi.

Dường như mọi người đều không hiểu ý nghĩa của quả thông đối với một chú sóc.

Bây giờ, quả thông kia đã được đưa đến trước mặt Quyền Hoa Thần một cách đầy run rẩy.

Lấy đi quả thông là chuyện rất dễ dàng, nhưng Quyền Hoa Thần không chỉ muốn quả thông, hắn còn muốn giấu chú sóc vào trong túi rồi mang về nhà.

Nhưng phải làm thế nào mới có thể khiến chú sóc không cảm thấy sợ hãi đây?

Quyền Hoa Thần biết rõ, trong khoảng thời gian này Khang Chước đang phiền não vì điều gì.

Muốn biến Quyền Hoa Thần từ thân phận một "trưởng bối" chuyển hóa thành "người yêu", thì trong thời gian này phải chịu bao nhiêu sự khảo vấn về đạo đức, chính Quyền Hoa Thần cũng đã tự mình trải qua những điều này.

Huống chi Quyền Hoa Thần còn là cậu của bạn trai cũ của Khang Chước.

Thế nhưng, cho dù Quyền Hoa Thần đồng cảm thì hắn cũng không thể làm được gì.

Sự thành thục và trầm tĩnh của người lớn tuổi luôn có sức hấp dẫn tự nhiên đối với những người trẻ. Nhưng việc dạy bảo và lừa dối thường chỉ cách nhau đúng một đường thẳng, có đôi khi đây thậm chí còn là một vấn đề quan trọng.

Nếu như muốn Khang Chước nhìn rõ khát vọng trong nội tâm mình, xác định rõ tình yêu của cậu dành cho Quyền Hoa Thần, vậy thì Quyền Hoa Thần cũng chỉ có thể đứng ở một bên không làm gì cả. Chờ cậu tự mình đi tới trước mặt Quyền Hoa Thần, chờ cậu tự mình nói đồng ý.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ mùng một tháng mười, Khang Chước đi theo Quyền Hoa Thần đến câu lạc bộ leo núi trải nghiệm hoạt động leo núi trong nhà.

Thực ra Khang Chước không thích vận động lắm, nhưng sau khi biết được sở thích của Quyền Hoa Thần, cậu tỏ vẻ rất hứng thú, môn thể thao nào cũng muốn thử một chút.

Quyền Hoa Thần quan sát thân thể nhỏ nhắn của Khang Chước, trong lòng không biết nói gì hơn.

Quyền Hoa Thần rất thích thể thao mạo hiểm, đối với hắn lướt sóng và leo núi đều là những môn cơ bản. Nếu thật sự phải nói thì Quyền Hoa Thần thích nhất là nhảy dù và trượt tuyết trên núi cao, nhưng suy sét đến hệ số nguy hiểm, Quyền Hoa Thần tuyệt đối sẽ không để Khang Chước thử hai môn thể thao này.

Nhưng cậu có thể chơi thử leo núi trong nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!