Quyền Hoa Thần đoán Khang Chước sẽ không vui, nhưng không nghĩ tới cậu lại buồn đến vậy, nước mắt đong đầy trong hốc mắt sắp ào tràn ra ngoài. Thừa dịp Quyền Hoa Thần khom lưng lấy dép lê Khang Chước nhanh chóng dùng tay áo lau đi, cho rằng Quyền Hoa Thần không phát hiện.
Quyền Hoa Thần đau lòng đến cực điểm, hắn muốn an ủi Khang Chước nhưng lại không dám tiếp cận cậu quá gần.
"Không về nhà mà đứng bên ngoài làm gì?" Ban nãy Quyền Hoa Thần thông qua cửa sổ lầu một nhìn thấy Khang Chước lặng lẽ đứng bên cạnh xe mấy phút, lạnh đến phát run cũng không về nhà.
Khang Chước nhìn đôi dép màu lam mình thường đi, không nhúc nhích: "Cháu nhớ có đồ để quên ở trường, lát nữa phải quay lại lấy."
"Đồ gì mà cần phải đi lấy lúc muộn thế này, đến ngày mai rồi lấy không được sao?" Quyền Hoa Thần lại đẩy dép lê tới trước mặt cậu, "Vào nhà trước đã, tôi đi nấu bát mì cho em, ăn mì trứng cà chua không?"
Khang Chước vẫn còn nhớ rõ Quyền Hoa Thần nói mình "không tiện", cậu lắc đầu nói: "Cháu gọi đồ ăn ngoài, đợi một lúc rồi về trường ăn luôn."
"Cháu đi đây, tạm biệt cậu." Khang Chước xoay người mở cửa định đi, nhưng Lazzy nhanh hơn cậu một bước. Nó chen qua khe cửa mở rộng chạy nhanh ra ngoài, giống như một vị môn thần đứng chặn ở cửa.
"Cậu ơi…" Khang Chước hết cách, chỉ có thể nhờ Quyền Hoa Thần giúp đỡ.
Quyền Hoa Thần không để ý tới Lazzy, chỉ cúi người cầm dép lên hỏi: "Muốn tôi giúp em đổi dép không?"
Tay phải của Khang Chước vô thức ma sát đường may quần, qua một lúc lâu cậu mới nói: "Để cháu tự đổi."
Nửa tiếng sau, Khang Chước vùi mặt vào bát mì nóng hổi nhưng cậu cũng không cảm thấy vui vẻ vì đã được lấp đầy bụng, lông mày nhíu chặt không thả lỏng dù chỉ một khắc, ngược lại càng ăn trông càng tủi thân. Quyền Hoa Thần đoán có lẽ là vì hắn không ngồi đối diện với Khang Chước, mà là đứng tựa bên cửa cách bàn ăn rất xa.
Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ thở dài, không thể không nói thật: "Gần đây tôi đang trong kỳ nhạy cảm."
Khang Chước ngỡ ngàng ngẩng đầu, giống như không nghe hiểu, Quyền Hoa Thần nở nụ cười: "Cả tuần nay tôi không liên lạc với em, có phải em giận tôi rồi không?"
Khang Chước lập tức lắc đầu: "Cháu biết cậu rất bận rộn, tuần này cháu cũng rất nhiều việc, cho nên…"
"Đầu năm học vốn rất nhiều việc phải làm, hơn nữa phòng thí nghiệm của các em có dự án với Toàn Hòa, em bận rộn là chuyện rất bình thường." Quyền Hoa Thần nói thay cho Khang Chước.
Khang Chước áy náy, một cơn đau nhói thầm lặng dâng lên trong lồng ngực cậu.
Quyền Hoa Thần nói tiếp: "Vốn dĩ tôi muốn liên lạc với em vào thứ Hai, nhưng thật không khéo kỳ nhạy cảm lại đến vào đúng hôm đấy, tôi đã ở nhà làm việc ba ngày rồi."
Khang Chước trợn tròn mắt: "Nghiêm trọng đến vậy ạ?"
Rất nghiêm trọng.
Kỳ nhạy cảm của Alpha là hiện tượng sinh lý bình thường, nhưng đối với một Alpha như Quyền Hoa Thần, biết rõ Omega mình thích có độ xứng đôi cực cao đứng trước mặt mà vẫn không thể làm gì, vậy khi kỳ nhạy cảm phát tác sẽ tương đối khó khăn.
Khang Chước nghiên cứu về tuyến thể, cậu chắc chắn biết rất rõ, Alpha trong kỳ nhạy cảm sẽ cảm thấy bực bội nóng nảy, không thể kiểm soát việc giải phóng pheromone ra ngoài, sẽ sinh ra thái độ thù địch rất lớn đối với Alpha cùng giới tính, đồng thời càng thêm khát vọng đối với Omega.
Phần này được viết nhiều nhất trong sách giáo khoa.
Cho nên Khang Chước không biết, "khát vọng" trong sách nói là loại "khát vọng" nào.
Để Quyền Hoa Thần có thể đứng ở nơi này giữ bình tĩnh nói chuyện với Khang Chước, thì đây không chỉ là kết quả sau khi vừa mới tiêm xong một ống thuốc ức chế liều cao, mà hắn còn cho mình thêm một mũi thuốc an thần.
Bởi vì tháng trước Quyền Hoa Thần lạm dụng thuốc ức chế, dẫn đến việc khi hắn thực sự bước vào kỳ nhạy cảm, cơ thể lại sinh ra kháng thể với thuốc ức chế. Bình thường thuốc ức chế chỉ có thể làm giảm bớt sự nóng nảy của Quyền Hoa Thần cùng với cảm giác nóng như thiêu đốt của tuyến thể. Mà một khi hắn đối mặt với Khang Chước, ngửi được mùi pheromone hoa nhài khiến hắn nhớ thương kia, Quyền Hoa Thần không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Đây cũng là lý do vì sao tuần này hắn đều khắc chế bản thân không chủ động liên lạc với Khang Chước.
Nhưng thuốc chỉ có thể kiểm soát hoạt động cơ bắp của cơ thể, chứ không kiểm soát được suy nghĩ.
Khang Chước tuyệt đối sẽ không biết, ngay tại giờ khắc này, trong não bộ đau nhức của Quyền Hoa Thần có bao nhiêu suy nghĩ bẩn thỉu đáng khinh. Lấy bừa ra một cái cũng có thể làm cho Khang Chước sợ tới mức đạp cửa bỏ chạy.
Có điều Quyền Hoa Thần sẽ không làm gì hết, hắn có thể cảm giác được Khang Chước đang nhích từng bước tới gần mình. Nhưng trước khi Khang Chước hoàn toàn tiếp nhận hắn, bọn họ chỉ có quan hệ giữa trưởng bối và tiểu bối, Quyền Hoa Thần sẽ không vượt qua ranh giới này.
Nhưng đòi một chút ngon ngọt cũng không quá phận đâu nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!