Chương 42: (Vô Đề)

Khang Chước dành trọn vẹn cả một tuần ở trong trường.

Tuần này Khang Chước cố ý làm cho mình bận đến mức chân không chạm đất. Câu lạc bộ của đàn em chiêu mộ thành viên mới, nhờ Khang Chước đến hỗ trợ khi có thời gian rảnh, cả năm ngày liên tiếp hầu như ngày nào Khang Chước cũng ở đấy. Đàn chị ban văn nghệ của hội sinh viên đến tìm Khang Chước, mời cậu biểu diễn một tiết mục trong đêm tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường vào tháng sau, Khang Chước cũng không từ chối.

Ngay cả khi khoa cần tình nguyện viên hướng dẫn sinh viên năm nhất tham quan phòng thí nghiệm, Khang Chước cũng chủ động tham gia.

Vì thế, vào buổi chiều thứ sáu, sau khi Khang Chước bận rộn xong tất cả công việc quay về ký túc xá, lúc cậu lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn thì phát hiện, cuộc nói chuyện giữa cậu và Quyền Hoa Thần vẫn dừng lại ở thứ sáu tuần trước, tin nhắn cuối cùng là tin nhắn của Quyền Hoa Thần gửi tới ——

[Được, vậy tuần sau tôi sẽ hỏi lại.]

Thế nhưng hiện tại đã là thứ sáu của "tuần sau", Quyền Hoa Thần vẫn chưa gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào, một cuộc gọi cũng không có. Hắn và Khang Chước hoàn toàn không có liên lạc.

Khoảnh khắc nhận ra điều này, Khang Chước cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay bóp nghẹt.

Quyền Hoa Thần vẫn luôn là một người nói lời giữ lấy lời, hắn nói sẽ tìm Khang Chước thì nhất định sẽ tìm tới cậu. Có lẽ hắn quá bận rộn với công việc, tạm thời không rảnh chú ý đến Khang Chước, chờ khi hắn có thời gian rảnh, chẳng hạn như cuối tuần, hắn chắc chắn sẽ tìm tới Khang Chước.

Nhưng bất luận Khang Chước có an ủi bản thân như thế nào, thì một ý nghĩ tiêu cực khác vẫn đè nặng khiến cậu không thở nổi.

Cậu cẩn thận nhớ lại, trong suốt những năm tháng từ bé đến khi trưởng thành, cậu đã mang đến cho Quyền Hoa Thần những gì?

Rắc rối, chẳng có gì ngoài rắc rối.

Lúc còn đi học, Quyền Hoa Thần đã dùng kỳ nghỉ đông, kỳ nghỉ hè để làm bài tập về nhà và đi công viên giải trí với Khang Chước. Sau khi đi làm hắn còn phải dành thời gian nghỉ ngơi để nấu cơm cho Khang Chước, giúp cậu giải tỏa cảm xúc, dỗ dành cậu vui vẻ…

Khang Chước hiểu rất rõ, Quyền Hoa Thần vốn không cần phải làm những chuyện này. Chẳng qua hắn đang thương hại cho cảnh đời của Khang Chước, hơn nữa bản thân hắn là người biết đối nhân xử thế chu đáo tỉ mỉ, hàm dưỡng lại cao, cho nên mới có thể hy sinh vì Khang Chước nhiều như vậy.

Nhưng hắn sẽ sớm phát hiện ra, sau khi không có Khang Chước, hắn sẽ có nhiều thời gian cho cuộc sống của riêng mình hơn. Chẳng hạn như sau khi tan làm hẹn bạn bè đi ăn cơm uống rượu, hoặc là cuối tuần hẹn Omega mình thầm mến đi xem phim…

"Khang Chước, sao im lặng thế? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy."

Chử Vệ Lâm gọi Khang Chước cả lúc lâu cũng không nhận được tiếng hồi đáp, vì thế anh vén rèm giường lên muốn xem xem có chuyện gì xảy ra. Kết quả chỉ trông thấy Khang Chước đang ngẩn người ngồi trên ghế.

"Khang Chước?"

Khang Chước ngơ ngắc ngẩng đầu: "Hả?"

Chử Vệ Lâm đành phải lặp lại lời vừa rồi: "Tôi nói tối nay cậu đi cùng với tôi, tôi lại gọi thêm mấy anh em, nhiều người thì dễ xử lý."

Khang Chước nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy của bọn họ, không đồng ý nói: "Làm thế không phải là tụ tập đánh nhau sao, vả lại người ta chỉ là một Omega, không cần dàn trận lớn như vậy chứ?"

Tuần này Khang Chước liên tục bận rộn, Chử Vệ Lâm cũng không thoải mái hơn, chẳng qua chiến trường chính của anh là trên diễn đàn trường học.

Nói đến chuyện này lại phải trách bản thân Chử Vệ Lâm, hở một tí là có cảm tình với trai xinh gái đẹp, thỉnh thoảng còn thả thính mập mờ với người khác. Tuy rằng không có lần nào thành công nhưng đi đêm lắm thì có ngày ma, lần này Chử Vệ Lâm ngã ngựa rồi.

Ngay trong tối thứ Hai, trên diễn đàn có một Omega dùng acc clone nặc danh đăng một bài viết, chửi rủa Chử Vệ Lâm thậm tệ, nói anh bắt cá hai tay.

Đầu tiên acc clone này gửi một tấm ảnh lịch sử trò chuyện Wechat của mình với Chử Vệ Lâm, có thể nhìn thấy Chử Vệ Lâm gọi đối phương là "cục cưng", là "em yêu", giọng điệu rất mập mờ. Tiếp đó lại tung hình ảnh Chử Vệ Lâm dắt tay hẹn hò với một người nào đó trong rừng cây nhỏ, bởi vì đây là ảnh chụp lén, chi tiết trong ảnh khá mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt của Chử Vệ Lâm.

Mà bởi vì do góc độ chụp nên mặt của người nọ đã bị Chử Vệ Lâm che mất hơn nửa, hơn hết từ hình dáng và kích thước cơ thể có thể thấy được người nọ có khả năng rất lớn là một Alpha.

Chử Vệ Lâm không phải nhân vật nổi tiếng ở đại học A, nhưng số lượng Wechat anh từng xin qua thực sự không ít. Bài đăng này vừa xuất hiện, đã có rất nhiều nam nữ từng mập mờ với Chử Vệ Lâm nhao nhao bấm like, chỉ chưa đầy một buổi tối, Chử Vệ Lâm đã ngồi vững trên danh hiệu "vua Thủy tề".

Ngày hôm sau, sau khi Chử Vệ Lâm biết được bài đăng này thì tức giận đến mức cả ngày không có tâm tư đi học, chỉ lo dùng điện thoại đại chiến với các anh hùng bàn phím khác, đến tối mới rảnh kể khổ với Khang Chước.

Bọn họ lại tới quán bar nhạc nhẹ gần trường, Chử Vệ Lâm nghĩ đến ngày mai còn có tiết học sáng sớm nên chỉ dám gọi hai lon bia, vừa uống vừa gào thét. Nói nếu mình thật sự là vua Thủy tề thì cũng nhận hết thôi, nhưng rõ ràng là anh còn chưa từng yêu đương lấy một lần, sao bỗng chốc đã bắt cá hai tay rồi.

Ban đầu Chử Vệ Lâm còn rất nghiêm túc đi giải thích trên diễn đàn, đăng không ít lịch sử trò chuyện của mình với người khác. Trước tiên giải thích rằng cách mình nói chuyện đều như thế, gọi đối phương là cục cưng là em yêu chỉ là nói mồm cho vui thôi. Tiếp đó lại giải thích bức ảnh kia, chả là anh đi đường không cẩn thận bị vấp ngã, được bạn bè bên cạnh kéo lại, chỉ thế không hơn.

Kết quả không ai tin những lời này, ngược lại chúng càng khiến anh trông giống vua Thủy tề hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!