Khang Chước thật sự ở lại nhà Quyền Hoa Thần đến tận ngày nghỉ cuối cùng. Chuyện cậu làm mỗi ngày chính là đọc sách và dắt chó đi dạo, buổi tối lại học bơi với Quyền Hoa Thần, trải qua một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ.
Trong tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Khang Chước phải chuẩn bị cho khai giảng, vì vậy cậu đã quay về nhà mình, Quyền Hoa Thần cũng chuyển về theo cậu. Tuy nhiên Khang Chước vẫn phải phụ trách cho chó ăn, giống như ngày trước mỗi buổi chiều cậu đều phải đi sang nhà bên cạnh đổ thêm thức ăn cho cho Lazzy, nếu Quyền Hoa Thần tan làm sớm, bọn họ sẽ cùng nhau ăn tối.
Thế nhưng chỉ trong một tuần này, hầu như ngày nào Doãn Đông Phàm cũng tới tìm Khang Chước, Khang Chước không muốn gặp y nên không cho y vào nhà. Sau đó y thăm dò được thời gian Khang Chước qua nhà Quyền Hoa Thần cho chó ăn, vì thế suốt mấy ngày trời y đều ngồi trước cửa nhà Quyền Hoa Thần để chờ Khang Chước.
Dẫu sao Quyền Hoa Thần là cậu của Doãn Đông Phàm, Khang Chước cũng không thể không cho y vào nhà của Quyền Hoa Thần.
"Cả một tháng nay anh đã đi đâu vậy?" Doãn Đông Phàm đi theo Khang Chước ngồi xổm xuống cùng cậu, nhìn Lazzy vùi đầu ăn thức ăn cho chó.
"Đi biển." Khang Chước nói.
"Anh một mình đi sao?" Doãn Đông Phàm nhớ tới kế hoạch du lịch lần trước của bọn họ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Không, đi cùng với cậu." Khang Chước đứng dậy cất túi thức ăn cho chó về phòng bếp, rồi lại đổ thêm nước vào máy uống nước tự động của Lazzy.
Doãn Đông Phàm đuổi theo phía sau cậu: "Hả? Trong khoảng thời gian này hai người đều ở cùng nhau sao?"
Khang Chước nghe ra được sự khó chịu trong giọng nói của y, cậu dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn y: "Thì thế nào, không được à?"
Doãn Đông Phàm ấp úng nói: "Hai người… một Alpha, một Omega, đi chơi riêng với nhau lâu như vậy, không tốt lắm đâu?"
"Em đang nói linh tinh gì vậy Doãn Đông Phàm? Đó là cậu của em đấy!" Khang Chước muốn hất hết nước trong máy uống nước lên mặt y.
"Được được, là em nói lung tung, anh đừng tức giận mà!" Doãn Đông Phàm mềm giọng, "Tuần sau em sẽ đến đại học B báo danh, anh có tới đưa em đi không?"
"Dì Tiêu và chú Doãn sẽ đưa em đi." Khang Chước nhớ ra hoa nhài cũng cần phải được tưới nước.
Doãn Đông Phàm đi theo cậu đến bệ cửa sổ, và hỏi: "Anh không tới sao?"
"Không tới." Khang Chước dứt khoát từ chối, "Em đứng sang bên một chút, đừng cản đường."
Doãn Đông Phàm nghiêng người cho cậu qua, vẻ mặt buồn bã nói: "Anh à, bây giờ anh trở nên thật hung dữ…"
Khang Chước cũng cảm thấy thật kỳ lạ, sao trước kia mình có thể dễ dàng tha thứ cho y như vậy, càn quấy vô lý, lại còn hoàn toàn nghe không hiểu điều người khác nói.
Sau khi tưới hoa xong, Khang Chước cất bình xịt, xoay người nhìn thẳng vào Doãn Đông Phàm, nghiêm túc nói: "Anh đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta đã chia tay, em đừng đến tìm anh nữa. Cho dù em có nói thế nào thì anh cũng sẽ không tái hợp với em đâu."
Khang Chước nhức đầu không thôi: "Em không thể dành thời gian lên kế hoạch cho cuộc sống đại học của em sao? Em nhìn quầng thâm mắt của mình đi, ba tháng qua em đã làm những gì? Nếu em tiếp tục sa sút như vậy trong thời gian học đại học của mình thì cẩn thận, ngay cả bằng tốt nghiệp em cũng không lấy được đâu."
Doãn Đông Phàm dường như bắt được một tia hy vọng, hai mắt sáng lên: "Vậy nếu em học tập chăm chỉ ở trường, nhận được học bổng, có phải anh sẽ cho em cơ hội đúng không?"
"Đây là hai chuyện khác nhau! Em có học tập chăm chỉ hay không thì liên quan gì đến anh? Đây là cuộc sống của riêng em!"
Khang Chước không muốn nói chuyện với y nữa, Doãn Đông Phàm vẫn quấn chặt lấy cậu. Xũng may sau đó Quyền Hoa Thần trở về, hắn đứng ở huyền quan lạnh mặt nhìn Doãn Đông Phàm.
"Trả dép lê cho tôi rồi cút về nhà mình đi."
Doãn Đông Phàm không dám gây chuyện trước mặt Quyền Hoa Thần, đành phải ủ rũ cúi đầu rời đi.
Sau cùng Khang Chước cũng không quá quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, bởi vì khi ở bên Quyền Hoa Thần cậu nhận được rất nhiều điều vui vẻ hạnh phúc, Quyền Hoa Thần chỉ nói mấy câu đã làm cho Khang Chước quên sạch chuyện không vui vừa rồi.
Khang Chước nói mình sắp khai giảng, mùa khai giảng là thời điểm bận rộn nhất, cậu không thể ngày ngày đều về nhà ở được, cũng không có cách nào nhìn thấy Lazzy mỗi ngày.
"Vậy tôi sẽ mang Lazzy đến đại học A gặp em thì sao?" Quyền Hoa Thần nhờ Khang Chước thắt dây tạp dề sau lưng giúp mình.
"Phiền phức quá, không được đâu." Khang Chước lắc đầu, thắt dây hình nơ bướm cho hắn.
Quyền Hoa Thần xoay người, chống một tay lên bàn cúi đầu cười với cậu: "Vậy mỗi ngày tôi đều gửi hình ảnh Lazzy cho em, hoặc là chúng ta có thể gọi thẳng video luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!