Chương 32: (Vô Đề)

Hai người ở lại thành phố S chơi bốn ngày, chủ yếu là đều chơi bên bờ biển.

Ngày đầu tiên Khang Chước không dám xuống nước, đến ngày thứ hai cậu lấy hết dũng khí, ôm phao bơi vịt con nhảy xuống biển. Nhưng nước biển dâng cao dần dần đẩy cậu ra khỏi bờ, cậu không làm chủ được phương hướng của mình, mắt thấy bản thân cách bờ càng ngày càng xa, cậu sợ tới mức vừa đạp nước vừa lớn tiếng hô "Cậu ơi cứu mạng".

Ngày thứ ba Khang Chước vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ biển ngày hôm trước, vì thế Quyền Hoa Thần thuê một chiếc du thuyền, dẫn cậu đi ngao du trên biển, còn tới một hòn đảo nhỏ giữa biển chơi nửa ngày.

Ngày thứ tư Khang Chước lại lấy hết dũng khí, quyết định xuống biển rửa sạch nhục nhã. Thế nhưng ngày đó gió to sóng lớn, sau khi bị một con sóng lớn cao hơn một mét đánh ụp vào trong nước, Khang Chước lại vừa đạp nước vừa kêu "Cậu ơi cứu mạng".

Vì chuyện này mà Quyền Hoa Thần cười cậu cả một buổi tối, Khang Chước tức giận nói, một ngày nào đó cậu phải học được cách bơi lội.

Đến sáng ngày thứ năm, Khang Chước dựa theo thời gian đã ước định đi tới cửa phòng Quyền Hoa Thần, chờ hắn cùng đi xuống nhà hàng ăn sáng. Hôm nay Quyền Hoa Thần ra chậm hơn vài phút so với bình thường, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt lắm, Khang Chước còn chưa kịp có cơ hội hỏi gì, thì điện thoại của Quyền Hoa Thần đã vang lên, hắn nhận điện thoại.

Mãi cho đến khi bọn họ đến nhà hàng và tìm được chỗ ngồi xuống, Quyền Hoa Thần vẫn đang nói chuyện điện thoại, có lẽ là không muốn Khang Chước nghe ra điều gì, cho nên câu trả lời của hắn đều cực kỳ ngắn gọn. Nhưng có đôi khi hắn thật sự không nhịn được mà nói thêm vài câu, từ ngữ vô cùng đanh thép, biểu cảm cũng rất hung dữ.

Khang Chước lấy bánh mì nướng, trứng hấp và sữa từ trên quầy tự phục vụ, ngồi đối diện với Quyền Hoa Thần nhai cắn từng miếng nhỏ. Cậu thấy Quyền Hoa Thần nóng nảy cúp điện thoại, cảm giác tự trách bị lãng quên trong lòng lại ùa về như nước biển dâng trào.

Mấy ngày nay Khang Chước chơi quá vui vẻ, hoàn toàn quên mất Quyền Hoa Thần vẫn còn công việc.

Mặc dù Quyền Hoa Thần nói với cậu là làm việc trực tuyến từ xa, nhưng ban ngày hắn gần như đều ở cùng Khang Chước, chỉ có buổi tối là rảnh rỗi. Mà có đôi khi ăn cơm tối xong, hắn sẽ dẫn Khang Chước đi tản bộ, như vậy hắn thậm chí không có chút thời gian nào cho buổi tối.

Khang Chước xét lại biểu hiện của mình trong mấy ngày nay, cậu chỉ biết vui vẻ cho bản thân, mà không hề để ý đến những khó khăn của Quyền Hoa Thần, không biết đã tăng thêm bao nhiêu gánh nặng cho Quyền Hoa Thần rồi.

Khang Chước chờ đến khi Quyền Hoa Thần đặt điện thoại xuống mới nói: "Cậu ơi, hôm nay chúng ta về nhà đi."

"Sao vậy, không muốn chơi nữa à?" Quyền Hoa Thần ngẩng đầu nhìn cậu.

"Em đã nghĩ kỹ phải xử lý chuyện của Doãn Đông Phàm như thế nào chưa?" Quyền Hoa Thần bưng cà phê lên uống một ngụm, ánh mắt vẫn luôn dán trên mặt Khang Chước.

Mấy ngày nay, ngoài mặt Quyền Hoa Thần tỏ ra rất bình thản, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn bồn chồn bất an. Hắn tuyệt đối không nhắc đến ba chữ "Doãn Đông Phàm", bởi vì hắn lo lắng sau khi Khang Chước bình tĩnh lại từ cơn sóng ưu tư lúc đầu thì lại bắt đầu mềm lòng.

Quyền Hoa Thần càng nghĩ càng giận, Doãn Đông Phàm đã làm ra loại chuyện thối nát cỡ này mà sao Khang Chước vẫn muốn tha thứ cho y? Bây giờ mới cùng mình ra ngoài chơi được có mấy ngày đâu? Đã muốn về nhà gặp y rồi..

Khang Chước còn chưa kịp mở miệng, Quyền Hoa Thần đã bắt đầu tự ý nổi giận.

"Khang Chước, em còn nhỏ, có một số việc vẫn chưa quá thấu hiểu, nhưng cậu có thể nói cho em biết. Một Alpha dưới tình huống đã có người yêu mà còn đi đánh dấu một Omega khác, thì chắc chắn nhân phẩm của cậu ta cực kỳ có vấn đề. Em đừng nhìn cậu ta làm nũng rồi giả bộ ngoan ngoãn trước mặt em, không chừng cậu ta đã dùng thủ đoạn này với bao nhiêu người ở bên ngoài đâu.

Em còn trẻ, điều kiện của em lại ưu tú như vậy, sao cứ phải nghĩ quẩn đặt toàn bộ tâm ý lên người loại Alpha này chứ?"

Khang Chước không hiểu sao lại nhận được một trận giáo huấn, cảm thấy hết sức vô tội.

Cậu chờ Quyền Hoa Thần phát tiết lửa giận xong, nhìn hắn không còn quá tức giận nữa mới nhỏ giọng nói: "Cậu à, cháu không muốn giảng hòa với em ấy, cháu định chia tay với em ấy."

Dường như một nút công tắc nào đó trong người vừa được nhấn mở, chức năng cơ thể của Quyền Hoa Thần đột nhiên ngừng lại một giây, tiếp đó máu bắt đầu chảy, các giác quan dần dần rõ ràng. Quyền Hoa Thần cảm thấy không khí chung quanh vô cùng trong lành, cà phê trong tay bỗng dưng uống ngon hơn gấp vạn lần.

"À, thật sao."

Quyền Hoa Thần cúi đầu che dấu cảm xúc trong đáy mắt, bắt đầu ăn mì Ý trong đĩa. Hắn cố gắng cả lúc lâu mà không cuộn được sợi mì nào, nhìn kỹ lại thì ra trong tay mình cầm thìa.

Khang Chước gật đầu: "Đêm hôm trước em ấy đã gửi một tin nhắn rất dài xin lỗi cháu."

Bởi vì quá dài, Khang Chước lười đọc kỹ, cậu xem lướt qua toàn bộ tin nhắn, nội dung không khác gì nhiều so với dự đoán của cậu. Đầu tiên là giải thích cặn kẽ chuyện đánh dấu, sau đó chân thành xin lỗi, cuối cùng hứa hẹn tuyệt đối không tái phạm nữa.

Tuy rằng đã nhiều ngày trôi qua, Khang Chước vẫn sẽ cảm thấy khó thở khi nhớ tới cảnh tượng giống như địa ngục ngày đó. Cho dù chỉ là nhìn thấy tin nhắn của Doãn Đông Phàm thì vẫn sẽ khiến Khang Chước khó chịu.

Nhưng giờ khắc này khi Khang Chước quyết tâm chia tay, bất kể là thể xác hay tinh thần đều trở nên thoải mái như trút được gánh nặng.

Khang Chước cho rằng mình sẽ luyến tiếc, nhưng mà không có, cậu chỉ cảm thấy vui vẻ mãn nguyện.

Không cần phải cố gắng luyện tập di chuyển trong game, không cần phải vắt óc lấy lòng một đám người không thích mình. Không cần phải lo lắng nói câu nào hay làm chuyện gì sẽ dẫn đến cãi vã, không cần phải chờ đợi người yêu ngây thơ trưởng thành trong xa vời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!