Quyền Hoa Thần đóng cửa lại, trước tiên bật đèn phòng khách, sau đó mở hệ thống thông gió lên.
Tuyến thể của hắn bắt đầu nóng rát đau đớn, Quyền Hoa Thần đứng bên ngoài phòng ngủ dành ra vài giây bình tĩnh lại. Hắn ngửi thấy mùi hoa nhài trong không khí vẫn nồng đậm như cũ, may thay tác dụng của thuốc ức chế hắn dùng mấy ngày trước vẫn còn hiệu quả, không đến mức khiến hắn mất khống chế.
Quyền Hoa Thần hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng ngủ ra.
"Khang Chước, cậu vào được chứ?"
Ánh đèn phòng khách men theo mép cửa tràn vào phòng ngủ chiếu sáng nửa bên giường, có thể nhìn thấy Khang Chước đang trở mình trên giường, trong cổ họng phát ra những tiếng lẩm bẩm mơ hồ không rõ.
Đèn trần trong phòng ngủ quá chói, Quyền Hoa Thần sợ ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt Khang Chước, vì thế hắn không bật đèn, chỉ mở cửa, nương theo ánh sáng bên ngoài đi vào phòng ngủ.
"Khang Chước? Em tỉnh chưa?" Quyền Hoa Thần đi đến bên giường rồi ngồi xuống, đưa tay sờ lên trán Khang Chước, quả nhiên rất nóng.
Việc giải phóng một lượng lớn pheromone nồng đậm như này thì chỉ có thể là đang trong kỳ phát tình.
Khang Chước toát mồ hôi khắp người, bởi vì cảm thấy nóng, cậu đã đá hết chăn xuống góc giường. Trong cơn mê man, cậu nghe thấy dường như có người gọi mình. Cậu giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng mắt lại bị thứ gì đó che khuất, làm cách nào cũng không thể mở ra được, sau đó có một vật lạnh lẽo phủ lên trán cậu.
"Ưm…"
Trong lúc ngủ mơ Khang Chước nắm lấy tay Quyền Hoa Thần, không ngừng cọ xát lên mặt mình, vừa cọ vừa lầm bầm hừ hừ.
Quyền Hoa Thần sửng sốt một giây, rồi rụt vội tay về giống như bị điện giật.
Hắn mở tủ đầu giường ra, nhìn thấy bên trong có thuốc ức chế phát tình cho Omega và dịch dinh dưỡng. Đây là khách sạn đặc biệt chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ của khách hàng.
Thuốc ức chế dự phòng ở khách sạn đều là loại giá rẻ, hiệu quả nhanh chóng, nhưng có tác dụng phụ rất nghiêm trọng.
Quyền Hoa Thần cầm hộp thuốc ức chế kia nhìn đi nhìn lại cả lúc lâu, chê bai nó là loại thuốc được sản xuất bởi một công ty dược phẩm nhỏ không biết tên, thành phần cũng không đủ tốt. Nhưng hiện tại rõ ràng Khang Chước đã tiến vào giai đoạn đầu của kỳ phát tình, nếu không dùng thuốc ức chế ngay thì sẽ không kịp nữa.
Quyền Hoa Thần lấy thuốc tiêm ra khỏi hộp, dùng tăm bông tẩm cồn kèm theo khử trùng cánh tay cho Khang Chước.
Xúc cảm lạnh lẽo của tăm bông giống như một điềm báo sắp có đau đớn, Khang Chước đột nhiên vùng vẫy một chút.
"Đừng nhúc nhích, ngoan nào."
Biết rõ cậu đang nói mớ nhưng Quyền Hoa Thần vẫn đau lòng không thôi.
Mũi thuốc ức chế này phải được tiêm xuống, nhưng nếu Khang Chước giãy giụa kịch liệt thì sẽ có thể làm gãy kim.
Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ đặt ống kim xuống, đưa tay ôm lấy Khang Chước, để cậu ngồi nghiêng trong ngực mình, như vậy Quyền Hoa Thần có thể giữ chặt cậu lại.
Trong lúc Quyền Hoa Thần cử động, Khang Chước thoáng tỉnh lại một lát, cậu mở to đôi mắt màu xám tro mờ mịt hơi nước, nhỏ giọng gọi Quyền Hoa Thần: "Cậu ơi…"
"Ừm, em ngoan một chút đừng nhúc nhích, cậu tiêm thuốc ức chế cho em."
Nói xong được một lúc vẫn không thấy tiếng đáp lại, Quyền Hoa Thần cúi đầu nhìn, vậy mà Khang Chước lại ngủ thiếp đi rồi, nhưng dầu gì cậu cũng không động đậy nữa.
Cảm giác đau đớn của mũi kim đâm vào da thịt khiến Khang Chước khẽ rên lên một tiếng, nhưng cậu không giãy ra, chỉ chui đầu vào hõm cổ Quyền Hoa Thần. Trên người vừa nóng vừa ướt rượt, giống như một bé cún đáng thương không cẩn thận bị rơi xuống nước.
Sau khi thuận lợi đẩy hết chất lỏng trong kim tiêm vào cơ thể Khang Chước, Quyền Hoa Thần vứt bỏ ống tiêm, vươn tay tìm dịch dinh dưỡng trong ngăn kéo, định gọi Khang Chước dậy uống.
Omega trong kỳ phát tình rất khó để ăn uống như bình thường, và dịch dinh dưỡng có thể tạm thời giúp họ lấy lại một chút sức lực.
Khang Chước vừa mới tiêm xong một mũi thuốc ức chế kém chất lượng, muốn hoàn toàn tỉnh táo lại thì e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian, cơm tối không thể ăn ngon, chỉ có thể cho cậu uống ít dịch dinh dưỡng.
"Khang Chước, Khang Chước, bé ngoan?" Quyền Hoa Thần lắc lắc người mình đang ôm trong ngực, sau đó lại nhéo vành tai cậu, "Giờ dậy uống chút gì đó rồi ngủ tiếp."
Khang Chước dường như lại chìm vào một giấc mơ không rõ ràng, cậu khó chịu ngửa cổ thở dốc, hai tay vòng lấy cổ Quyền Hoa Thần, tìm tư thế thoải mái lại ngủ thiếp đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!