"Là Doãn Đông Phàm phải không?"
Khang Chước nắm chặt cánh tay Tô Vân Tường không buông, kiên quyết muốn nhận được một đáp án.
Khang Chước cũng chẳng phải kẻ ngốc, cậu chỉ muốn cho Doãn Đông Phàm đầy đủ sự tín nhiệm.
Cậu đã thấy rất rõ ràng.
Tô Vân Tường đến đây từ lúc hơn mười giờ cho tới khi rời đi vào khoảng hơn hai giờ chiều, trong suốt bốn tiếng đồng hồ, cậu ta nhìn chằm chằm Doãn Đông Phàm trong bao lâu, có mấy lần muốn tìm Doãn Đông Phàm nói chuyện. Hay ngay từ đầu Doãn Đông Phàm lên lầu hai để làm gì, vì sao sau đó không lâu Tô Vân Tường lại xuống lầu một mình.
Khang Chước không hỏi một điều gì cả.
Đó là cách cậu yêu.
Tôi tin tưởng bạn vô điều kiện, tôi hy vọng bạn cũng có thể tin tưởng tôi vô điều kiện. Nếu bạn không thể làm được, thì xin ít nhất đừng phụ lòng tin của tôi.
Doãn Đông Phàm nói y chỉ chơi trò chơi ăn một miếng bánh quy với Tô Vân Tường, nói Tô Vân Tường chụp ảnh vu khống Khang Chước là vì tốt cho y… Sau cùng, Khang Chước đều có thể chấp nhận những lý do này, bởi vì cậu vẫn luôn cảm thấy hai người ở bên nhau thì phải hiểu cho nhau, bao dung lẫn nhau. Chẳng có đôi tình nhân nào lại không cãi nhau bao giờ, và thời gian luôn có thể xóa bỏ mọi ngăn cách.
Thậm chí, Khang Chước còn gạt nguyên tắc của mình sang một bên hết lần này đến lần khác, cậu muốn chờ Doãn Đông Phàm trưởng thành, chờ Doãn Đông Phàm thông suốt, kết quả là cậu nhận được gì đây?
Là một dấu răng tươi mới mà Alpha của mình để lại trên tuyến thể của một Omega khác.
Khang Chước bỗng nhiên cảm thấy mình vô cùng nực cười.
Mới vừa nãy thôi, ngay khi mọi người hát chúc mừng sinh nhật Doãn Đông Phàm, cậu còn đang nghĩ tối nay sẽ để Doãn Đông Phàm đánh dấu như thế nào…
"Anh đang nói cái gì vậy? Trước mặt mọi người xé miếng dán tuyến thể của người khác, anh không được dạy dỗ à? Xin lỗi Tô Vân Tường đi!" Thang Nhụy dùng sức đẩy Khang Chước ra, bảo vệ Tô Vân Tường ở phía sau.
Khang Chước bị đẩy đến loạng choạng, cậu nhìn chằm chằm vào Tô Vân Tường, mà đối phương chỉ đứng đó che gáy cúi đầu, dáng vẻ giống như một người bị hại.
Mọi người nghe được động tĩnh bên này đều nhìn sang.
Quyền Tiêu đang đưa Quyền Hoa Thần lên xe vừa vặn trông thấy một cảnh này, sắc mặt tái hẳn đi, bà lao vào phòng khách hô to tên Doãn Đông Phàm.
"Gì thế mẹ?" Doãn Đông Phàm không tình nguyện ra khỏi phòng vệ sinh, oán giận nói còn chưa lau sạch nước trên mặt.
Trước cổng biệt thự nhà họ Quyền, Khang Chước đưa lưng về phía y, trên tay cầm một miếng dán tuyến thể, một thân một mình giằng co với đám người Thang Nhụy và Tô Vân Tường ở đối diện.
Doãn Đông Phàm giật mình sững sờ.
["Đông Phàm, tôi biết là cậu không thích tôi, không sao cả. Cậu trút giận trút dục vọng lên tôi thế nào cũng tùy cậu hết, nhưng bây giờ tôi thật sự rất khó chịu, cầu xin cậu cho tôi một chút pheromone đi…"]
["Nhiêu đây đủ chưa?"]
["Quá ít, pheromone trong không khí sẽ tan biến rất nhanh, tôi cũng không thể ở lại trong phòng chứa đồ này suốt được."]
["Vậy cậu nói làm sao bây giờ?"]
"Anh ơi, anh nghe em nói! Mọi chuyện không phải như những gì anh nghĩ đâu!" Doãn Đông Phàm xông lên nắm lấy bả vai Khang Chước.
Lồng ngực Khang Chước phập phồng kịch liệt, cậu ngửa đầu nhìn Doãn Đông Phàm, gằn từng chữ hỏi y: "Vừa rồi, trong bữa tiệc, em, đánh dấu cậu ta, có phải không?"
["Đánh dấu tôi một lần nữa đi Đông Phàm, chờ đến khi chứng mẫn cảm của tôi khỏi hẳn, tôi cam đoan sẽ không đến làm phiền cậu nữa."]
["Cậu điên à? Mọi người đều đang ở dưới nhà!"]
["Chỉ đánh dấu tạm thời một lần mà thôi, tôi có mang theo miếng dán thay thế, sẽ không bị ai ngửi thấy. Đánh dấu tạm thời sẽ hoàn toàn biến mất trong vòng chưa đầy hai tuần, đến lúc đó chứng mẫn cản của tôi đã đỡ hơn rồi."]
Doãn Đông Phàm ra sức lắc đầu: "Không phải vậy, anh ơi, không phải vậy đâu! Cậu ấy bị bệnh, cậu ấy nói muốn một chút pheromone, em chỉ…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!